Tưởng Huy từ trong phòng đi tới, thấy Tưởng Trạch đứng ở trong viện ngẩng đầu nhìn phương hướng phòng Lâm Nhạc Nhạc, nhưng Lâm Nhạc Nhạc lúc này đã chạy vào nhà, bởi vậy Tưởng Huy không phát hiện cậu. 
Tưởng Huy lại nghĩ đến đây là đơn thuần anh cả nhà mình luyến tiếc Lâm Nhạc Nhạc, ở đây đứng làm đá vọng thê. 
Tưởng Huy nói: "Anh, lái xe gọi điện nói sắp đến rồi, đồ đạc của anh thu dọn xong chưa, nếu chưa thì em giúp anh đi thu dọn nha?" 
Tưởng Trạch quay lại nói: "Biết rồi, chú thu dọn của chú đi." 
Tưởng Huy cảm thấy anh mình là luyến tiếc Lâm Nhạc Nhạc. 
Nhưng cậu ta cũng không dám hỏi Tưởng Trạch, đành phải xoay người quay về phòng đi thu dọn đồ đạc. 
Bên kia, Lâm Nhạc Nhạc ở bên giường thở phì phì ngồi một lát, lúc chú cậu mở miệng gọi cậu, cậu không vui xuống nhà. 
"Gì thế ạ?" Lâm Nhạc Nhạc đứng ở cầu thang, cảm thấy trong lòng mình còn khó chịu. 
"Giặt giày chơi bóng của con đi, đi hơn nửa tháng cũng không ngại bẩn, qua vài ngày khai giảng lại đeo có dọa người hay không?" Chú cậu trừng mắt, nửa điểm cũng không quan tâm tâm tình của Lâm Nhạc Nhạc. 
Lâm Nhạc Nhạc nhất thời cảm thấy mình trong ngoài không phải người, tốt nhất là đổi tên thành Lâm Cải Trắng thì hơn. 
Nhưng ba Lâm Nhạc Nhạc nghe vậy lập tức từ trong phòng đi ra, chau mày nói với chú cậu: "Sao anh không nói chuyện tử tế thế? Xem Nhạc Nhạc sợ rồi kìa." 
Lâm Nhạc Nhạc mím miệng, ủy khuất gọi một tiếng ba, làm ba 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-me-phao-hoi-cong/505623/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.