Nhìn thấy Tiết Cảnh Lam vẫy tay, đệ tử hai môn phái tiến lên.
Bay ở phía trước chính là Tư Hàn đã lâu không thấy mặt, từ lúc huynh ấy bế quan Dung Chân rốt cuộc chưa gặp qua, chứng tỏ mấy ngày gần đây mới vừa xuất quan.
Mạc Lam dẫn theo đám đệ tử Hà Loan Tông, bay thoáng xa một chút.
Tư Hàn trước vẫy vẫy tay với Dung Chân, rồi sau đó mới dừng pháp thuật phi hành lại, đứng trước mặt Tiết Cảnh Lam, gọi một tiếng: “Tiết chân nhân.”
“Sư phụ các ngươi không tới, mấy ngày này ta mang theo các ngươi.” Tiết Cảnh Lam cười tủm tỉm mà nói với Tư Hàn, “Đã là tu vi đỉnh Kim Đan, thượng phẩm Thủy linh căn quả nhiên không giống bình thường.”
Tư Hàn ngượng ngùng cười cười, cái tu vi này của hắn trong quy chế tu vi của tông môn đại bỉ rất có ưu thế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trên cơ bản tạm định một vị trí xuất sắc.
Hắn sờ sờ túi gấm trữ vật của chính mình, trong tay vầng sáng đỏ lập loè, nháy mắt, một con thuyền từ mây đỏ khắc gỗ xuất hiện ở trước mắt mọi người, nó lơ lửng trước lòng bàn tay Tư Hàn.
“Sau khi con thuyền này khởi động, dài 120 trượng, sâu 30 trượng, cũng đủ để chúng ta ở.” Tư Hàn giải thích.
Cây mây đỏ sinh trưởng ở tận tầng phía trên núi cao vút, trọng lượng cực nhẹ, mỗi năm mùa xuân sẽ theo gió đông di chuyển, bay đến nơi khác cắm rễ, hành tung mơ hồ không lường.
Có thể tìm kiếm một cây mây đỏ lớn để mộc chế thành phương tiện giao thông như vậy, cũng không biết Đan Hà Môn như thế nào mà làm được.
“Đây là pháp bảo của chưởng môn chúng ta cho mượn tạm dùng.” Tư Hàn nói với Tiết Cảnh Lam, “Đáng tiếc ta không phải linh căn thuộc tính mộc, vô pháp điều khiển pháp bảo này.”
“Các đệ tử Hà Loan Tông không phải am hiểu cái này sao.” Tiết Cảnh Lam chỉ chỉ đám người Mạc Lam vừa mới bay qua tới.
Mạc Lam mỉm cười gật gật đầu: “Ba người chúng ta thay phiên nhau điều khiển là được.”
Nàng từ trong tay Tư Hàn tiếp nhận thuyền mộc mây đỏ, trong giây lát, con thuyền đã được điều khiển, ở phía chân trời biến lớn, thẳng cho đến khi nó trở nên giống một tòa nhà nhỏ.
“Đi thôi.” Mạc Lam nghiêng thân, để người Thiên Lam Môn cùng Đan Hà Môn đi lên trước.
Dung Chân có một loại cảm giác giống như đang ngồi xe buýt du lịch, đầy cõi lòng nàng chờ mong mà bước lên Hồng Vân mộc thuyền, còn không quên nhìn về phương xa.
“A Dung, lên thuyền thôi.” Tiết Cảnh Lam gọi nàng một tiếng.
“Sư muội còn chưa tới.” Dung Chân nhẹ giọng nói.
Ngay cả xem qua cốt truyện nguyên thư nàng cũng cảm thấy có chút bất an, nếu Kiều Tuyết Tung chưa tới thì làm sao bây giờ?
“Nàng tới hoặc không tới, chúng ta đi tông môn đại bỉ đều không thể đến trễ.” Tiết Cảnh Lam phóng mắt trông về phía xa, bình tĩnh nói.
“Sư phụ, người nói nàng có thể đúng giờ từ Sở Trì ra tới sao?” Dung Chân hỏi.
Dung Chân đang muốn hỏi hắn vì sao đột nhiên chắc chắn như thế, Tiết Cảnh Lam lại nở nụ cười: “An ủi con một chút, lừa con sớm lên thuyền, đệ tử Đan Hà Môn đằng sau muốn mở miệng mắng chửi người rồi kìa.”
Nghe tới lời này, Dung Chân vội vàng nhắc váy nhảy lên Hồng Vân mộc thuyền, đệ tử đằng sau lục tục lên đây, ríu rít thảo luận gần đây bọn họ luyện tập công pháp gì.
Ngay cả Tư Hàn cũng tiến đến bên người Dung Chân, lộ ra một phần quyển sách hắn giấu ở trong tay áo, nhỏ giọng nói: “Dung đạo hữu, thời điểm ta bế quan linh cảm bùng nổ, lại thiết kế một phần bản vẽ, chờ lát nữa có thể cho muội xem.”
Dung Chân: “……” Sư phụ nhà huynh vọng đồ thành long biết thời điểm huynh bế quan làm những việc này sao?
Tiết Cảnh Lam liên tiếp gọi vài tiếng nhắc nhở bọn họ không nói chuyện nữa, nhưng nhóm đệ tử này vẫn rất là hưng phấn, cái này làm cho Tiết Cảnh Lam bắt đầu có chút hiểu ra vì cái gì chưởng môn phái của họ đều không sử dụng pháp thuật trú nhan làm chính mình thoạt nhìn trẻ tuổi hơn chút.
Nhìn trẻ tuổi chẳng khác nào không có lực uy hiếp, cho dù hắn là kiếm tu đỉnh Nguyên Anh hung tàn, cũng giữ không được đám trẻ hừng hực nhiệt huyết này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuối cùng, Tiết Cảnh Lam vẫn phải dùng pháp thuật khuếch đại âm thanh, giục bọn họ chạy nhanh tìm phòng ở đi vào tu luyện, không cần ngốc trên boong mộc thuyền Hồng Vân ồn ào.
Ngay lập tức các đệ tử giải tán, từng người đi tìm phòng ở, Dung Chân nghĩ dù sao cái nào cũng đều giống nhau, nàng tìm cái cuối cùng còn dư lại là được rồi.
Nàng ngắm người người rời khỏi, xoay đầu nhìn thoáng qua A Huyền, từ sau khi đợi thuyền, A Huyền chưa động đậy qua, nó ngày thường không phải một con mèo an tĩnh như vậy.
Kết quả, Dung Chân vừa nhìn A Huyền, liền biết hắn trạng thái không đúng rồi, mèo này ngày thường thoạt nhìn bình tĩnh vô cùng, lúc này lại ghé vào vai nàng, không nhúc nhích, cái đuôi thật dài hữu khí vô lực mà quăng xuống hai lần.
Dung Chân vươn tay, tính toán thi triển thuật trị liệu cho A Huyền, nhưng bị móng vuốt của nó bắt quăng đi.
Thời điểm Dung Chân cảm thấy nghi hoặc, Tiết Cảnh Lam đã đi tới, hắn quan sát một chút A Huyền đang nửa xốc lên lông mi xinh đẹp, đưa ra kết luận: “A Dung, hắn đây là say tàu.”
“Linh thú cũng có thể say tàu?” Dung Chân nghĩ thầm thật là thái quá.
“Đúng vậy.” Tiết Cảnh Lam khóe môi khơi mào, bỡn cợt nhìn chằm chằm A Huyền, “A Dung, con nên chăm sóc nó nhiều vào.”
Dung Chân đau lòng mà đem A Huyền từ trên vai bế xuống, ôm vào trong ngực, gật gật đầu.
Nàng ôm A Huyền chạy nhanh tùy tiện tìm gian không người phòng ở đi vào, chỗ cửa bày ra trận pháp phòng hộ đơn giản, nàng đem A Huyền đặt ở trên giường.
Lúc này đại hắc miêu đúng thật là thần thái uể oải, Dung Chân nhân lúc nó không thể phản kháng, nhéo nhéo thịt lót ở dưới móng vuốt nó, miêu miêu này thoạt nhìn thật dữ, thịt lót lại mềm như thế.
Giống như Tiết Cảnh Lam nói, A Huyền say tàu, hắn chán ghét hết thảy những gì liên quan đến nước, cho dù ở trên Hồng Vân mộc thuyền, hắn cũng không chịu nổi.
Tay Dung Chân lạnh lạnh áp ở trên đầu hắn, dường như có thể xua tan một chút cảm giác choáng váng, A Huyền theo bản năng cọ cọ.
Thẳng đến sau khi cọ xong, hắn mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cái gì, hắn vừa mới cư nhiên cọ tay một nhân loại?
Cái đuôi thon của A Huyền của run rẩy, hắn nghi ngờ con người đáng giận này thừa dịp hắn say tàu yếu ớt mà sáp tới gần .
Dung Chân lúc này xoay người đổ nước cho hắn uống, không phát hiện A Huyền một chút thẹn thùng.
Nàng tiếp một chén nước trong lại đây, hỏi A Huyền: “Ngươi có muốn uống không?”
A Huyền xoay đầu bỏ qua một bên, tỏ vẻ hắn không uống, lúc này chỉ có cho hắn tới trăm cái hồn phách mới mẻ, hắn mới có thể đỡ hơn.
Dung Chân bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình uống, ngồi vào trên giường, bế A Huyền lên, tận lực dùng thân thể của mình tới giảm bớt sự chấn động, hơi hơi lắc lư do Hồng Vân mộc thuyền chạy mang đến —— cho dù Hồng Vân mộc thuyền có làm được pháp thuật chống rung lắc tốt đến mấy, người ở trên thuyền người vẫn có thể cảm giác được một chút khác thường.
Móng vuốt A Huyền co quắp rụt trở về, toàn bộ thân mình hắn đều dán ở trên đùi Dung Chân, lúc này trong đầu hắn đều truyền phát tuần hoàn câu nói “Hắn là giống đực đích thực, hắn không thể, hắn không thể!”
Hắn giống như thường ngày nghĩ tới việc giãy giụa đi thoát ra, nhưng bởi vì say tàu, cả người không có sức lực, chỉ có thể hữu khí vô lực mà nâng móng vuốt, muốn bò lại nội phủ Dung Chân nghỉ ngơi.
Ngay cả móng vuốt đều bị Dung Chân vô tình bắt trở về.
Hắn, Hạ Huyền Linh, đại yêu thượng cổ, chủ nhân của ngục Cửu Uyên, chưa chịu qua ủy khuất đến bậc này, mà hết thảy ngọn nguồn đều là do con thuyền đáng chết đó mà ra.
A Huyền tự sa ngã, cuối cùng dứt khoát không giãy giụa nữa, đầu dựa vào trên mu bàn tay Dung Chân, xác thật rất thoải mái.
Đương nhiên, đến buổi tối, Dung Chân vẫn muốn tu luyện.
Trên Hồng Vân mộc thuyền có trận pháp tụ linh khí, nhưng đối Dung Chân không có tác dụng gì. Dung Chân có chỗ tu luyện miễn phí, tuy nhiên mỗi ngày đều phải đi nơi đó cọ năng lượng linh hồn, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng thần thức bay khỏi thân thể, A Huyền thật vất vả mới có một cơ hội có thể rời khỏi Hồng Vân mộc thuyền, nên cũng đi theo Dung Chân bay ra.
Thần thức Dung Chân nhìn xuống, thấy được trên Hồng Vân mộc thuyền lớn lớn bé bé vầng sáng linh hồn, phảng phất như sao trời tụ tập.
Nàng không dám lại gần vầng sáng linh hồn của tu sĩ đang thanh tỉnh, bay xa thật nhanh, nàng chuẩn bị tiếp tục đi tan rã hồn kén.
Dung Chân xuất hiện dưới chân sóng biển Định Ba, sau khi bước lên Hồng Vân mộc thuyền, A Huyền nhìn Định Ba thuận mắt hơn nhiều, ít nhất sóng biển này sẽ không làm hắn say tàu.
A Huyền không tình nguyện mà dẫm lên sóng biển Định Ba, Dung Chân ngự sử nó hướng đến đích mà bay đi.
Nhưng bởi vì Hồng Vân mộc thuyền đã chạy một quãng đường xa, cho nên phương hướng Dung Chân đi sinh ra biến hóa, dọc theo đường nàng cũng thấy được rất nhiều phong cảnh mới.
Thời điểm qua một chỗ, Định Ba dưới chân Dung Chân ma xui quỷ khiến ngừng lại, cùng lúc đó, Dung Chân cũng tựa hồ cảm ứng được cái gì.
Nàng hình như thấy được vầng sáng linh hồn quen thuộc, màu trăng sáng, thực loá mắt……
Thần thức Dung Chân hướng bốn phía quan sát, lúc này A Huyền đã thấy được thế giới hiện thực.
Nơi này là Sở Trì, linh tuyền vốn trào dâng đã an tĩnh lại, tại đáy Sở Trì, cất giấu một cái động phủ của tiên nhân .
Rất nhiều đại năng của Tu chân giới có năng lực sáng lập tiểu không gian cho chính mình, trình độ tiểu không gian xa hoa nhường nào, phụ thuộc vào tu vi của vị tu sĩ này.
Ngay cả Tiết Cảnh Lam cũng có tiểu không gian của mình, lần trước Dung Chân nhìn thấy non nước thủy mặc chính là không gian độc lập hắn tự mình sáng lập.
Tu sĩ sau khi chết đi, tiểu không gian của bọn họ sẽ không biến mất, trở thành chỗ cho hậu nhân tìm kiếm bảo tàng, Kiều Tuyết Tung ở Sở Trì gặp được một cái tiểu không gian như vậy.
Cái động phủ này từng thuộc về một đại tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, bên trong cất giấu công pháp, linh mạch, pháp bảo rất nhiều, có thể bắt được nhiều hay ít, cần xem bản lĩnh của tu sĩ.
Đương nhiên, kỳ ngộ cùng nguy hiểm luôn cùng tồn tại, tiểu không gian sẽ bài xích tu sĩ ngoại lai, nếu có không thông qua vòng khảo nghiệm cũng xem như được rèn luyện một vòng.
Bởi vì đã xem qua nguyên thư, Dung Chân hoàn toàn không có nghĩ tới Kiều Tuyết Tung sẽ gặp được tình huống khó có thể giải quyết tại động phủ này.
Nhưng khi thần thức nàng hướng chỗ vầng sáng linh hồn Kiều Tuyết Tung lại gần, nàng lại phát hiện một sự thật khiến người khiếp sợ.
Kiều Tuyết Tung bị nhốt, vầng sáng linh hồn của nàng không có di chuyển, tựa hồ bị một loại pháp trận không tên lôi kéo thân hình.
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Dung Chân ỷ vào nơi này nhìn không thấy sờ không được thế giới thần thức, chạy nhanh lại gần, cẩn thận quan sát.
Kiều Tuyết Tung không hổ là Kiều Tuyết Tung, pháp trận đem nàng vây khốn là cửa ải cuối cùng của động phủ này, chỉ cần thông qua, là có thể đủ trấn áp được pháp bảo động phủ.
Nhưng chính cái pháp trận này, đem nàng vây tại chỗ, một bước cũng không thể động.
Đây là pháp trận gì? Dung Chân nheo lại mắt cẩn thận quan sát.
Mà A Huyền ngồi xổm ở bên người nàng, đã nhìn thấu phương thức bố trí trận pháp này.
Đây là một bàn cờ, chính Kiều Tuyết Tung thân là một quân cờ trong đó, muốn thông qua thông minh, tài trí cùng thực lực của mình, thắng trận pháp này.
Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, Dung Chân ở ngoài trận pháp nhìn ván cờ lập loè điểm trắng đen, có thể rõ ràng nhìn ra biện pháp cởi bỏ ván cờ này, nhưng ở góc nhìn của Kiều Tuyết Tung, quanh nàng hết thảy là Vân Sơn sương mù, mơ hồ không rõ.
Dung Chân nghĩ cũng không nghĩ, thần thức liền liên kết thành một đường, hướng ván cờ trong động phủ Sở Trì dò xét.
Cùng lúc đó, pháp thuật “Hồn Khiên” không lâu phía trước nàng mới lĩnh ngộ phát động, lôi kéo vầng sáng linh hồn Kiều Tuyết Tung đưa ra lựa chọn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]