Chương trước
Chương sau
“Chưởng môn các môn phái đưa ra phần thưởng, đều là tự nguyện, Hạ chân nhân hết lòng tin tưởng Đan Hà Môn có thể đứng thứ nhất, hiện giờ thấy có điểm không chiếm ưu thế liền nghi ngờ chúng ta thông đồng, đệ tử môn phái ngài lúc thắng Mạc cô nương pháp lực khô kiệt, sao không lên tiếng?” Tiết Cảnh Lam mở Phong Mặc biến thành cây quạt ra, từ từ quạt hai lần, trực tiếp hỏi.

“Đệ tử Đan Hà Môn thực lực vốn có thể thắng Mạc cô nương.” Hạ Tiêu nhíu mày nói.

“Vậy sao? Đệ tử Thiên Lam Môn ta vốn nên một người cũng đánh không lại?” Tiết Cảnh Lam nheo mắt lại hỏi hắn.

“Nàng bất quá chỉ là Tạp linh căn, tu vi cũng mới tới Luyện Khí trung kỳ.” Hạ Tiêu chỉ ra vấn đề mấu chốt.

“Tuy nói Tu chân giới tôn trọng thực lực, nhưng xem qua cảnh giới tu vi liền phán đoán ra thực lực, Hạ chân nhân, quá nông cạn đi?” Tiết Cảnh Lam vẫn là cười.

Lúc này, ánh mắt hắn dừng ở trên người Dung Chân dưới đài, chú ý nàng đã điều chỉnh sức lực ổn thoả.

“Hạ chân nhân, trận cuối cùng là A Dung cùng đệ tử Luyện Khí kỳ duy nhất của môn phái các ngài đối chiến, tuy nói là Luyện Khí kỳ, nhưng vị này hẳn là cũng kém một bước là tới Kim Đan đi?” Tiết Cảnh Lam không nhanh không chậm mà nói, “Ngài nói Hà Loan Tông cùng chúng ta thông đồng, như vậy cho đệ tử Đan Hà Môn các ngươi tự mình lên đài tỷ thí thử xem, chẳng phải sẽ biết sao?”

Hạ Tiêu nhất thời nói không ra lời, bởi vì vị đệ tử Luyện Khí kỳ bên này của hắn pháp lực đầy đủ, mấy trận tỷ thí trước làm hắn có đủ thời gian nghỉ ngơi.

Hiện tại vị đệ tử này đối đầu với Dung Chân, là nước cờ vững vàng ưu thế, nếu thua, hắn cũng không thể nói gì hơn.

Bên này khắc khẩu tạm thời bình ổn, bởi vì đáp án không lâu sau đó liền sẽ biết, Dung Chân vừa mới điều tức phục hồi tinh thần lại xong, còn chưa biết vừa rồi đã xảy ra cái gì.

Nàng chỉ cảm thấy hiện tại quanh mình thật yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy trên đài tỷ thí pháp thuật thả ra ào ào tiếng vang.

Nhưng mà Tiết Cảnh Lam lại ngồi đến xa, nàng cũng không biết tìm ai đi hỏi chuyện, chỉ có thể co quắp bất an mà dậm dậm chân.

Ngồi xổm ở trên vai nàng A Huyền nghe được đoạn đối thoại mới vừa rồi rõ ràng, hắn quăng cái đuôi một chút, cái đuôi thon dài dừng ở trên mu bài tay Dung Chân.

“Lôi kéo gì đây?” Dung Chân xoay đầu tới, thấp giọng hỏi A Huyền.

Đôi mắt ánh kim của A Huyền nhìn phía Hà Loan Tông, lúc này, trận đối chiến của bọn họ cuối cùng kết thúc, trận tiếp theo đến lượt Dung Chân đi lên.

Lúc này, diễn biến tỉ số vô cùng xấu hổ, Hà Loan Tông thế nhưng lại xếp hạng nhất, dẫn đầu đi trước hơn Đan Hà Môn hai điểm, mà Thiên Lam Môn so với Đan Hà Môn thua một điểm.

Nếu Dung Chân thắng, Thiên Lam Môn liền vừa vặn có thể bắt được hạng nhì, Đan Hà Môn bình thường tự tin tràn đầy trở thành hạng ba cái gì cũng không chiếm được.

Nếu Dung Chân thua, như vậy Đan Hà Môn nhiều lắm cũng chỉ là hạng nhì, đây cũng không phải là kết cục Hạ Tiêu muốn.

Ngồi ở dưới đài tỷ thí Hạ Tiêu cau mày, ánh mắt hắn nhìn về phía đệ tử Luyện Khí kỳ duy nhất lần này tiến lên tham gia.

“Chưởng môn, con lên đây.” Tên đệ tử Luyện Khí kia thật cẩn thận báo.

“Đi thôi.” Hạ Tiêu cũng không có nói với hắn cái gì nhất định phải thắng linh tinh, chỉ là phất phất tay để hắn lên đài.

Thực mau, tỷ thí bắt đầu. Dung Chân thừa nhận, ngoài Mạc Lam ra, đây là đối thủ mạnh nhất hôm nay nàng gặp được, nhưng vừa rồi Hạ Tiêu nháo loạn, làm nàng có thời gian sung túc khôi phục pháp lực, cho nên nàng có thể thong dong ứng đối.

Sự tình phát sinh ở trên người đệ tử Hà Loan Tông lặp lại, lúc này Hạ Tiêu đã nheo lại đôi mắt, cẩn thận quan sát pháp thuật của Dung Chân, nhưng hắn như cũ không đoán ra được Dung Chân sử dụng cái lực lượng gì.

Tuy rằng Dung Chân pháp lực yếu hơn vị đệ tử Đan Hà Môn, nhưng thần thức nàng cứng cỏi, hiệu suất hồi phục lực lượng chiến đấu muốn cao hơn so với đối phương, cuối cùng kết cục cùng một dạng, đệ tử Đan Hà Môn pháp lực hao hết, rớt khỏi đài tỷ thí.

Lần này, Hạ Tiêu cái gì cũng không nói được, đệ tử nhà mình cho nên vô cùng tín nhiệm, không tồn tại hành vi nương tay nào, điều này chứng tỏ pháp thuật Dung Chân chính là như vậy.

Hắn thở dài một tiếng, ngã ngồi trên ghế, không lên tiếng nữa.

Nhưng đệ tử Đan Hà Môn chiến bại vẻ mặt hoang mang, hắn còn có chút khẩn trương, sợ hãi Hạ Tiêu trách phạt hắn, nhưng Hạ Tiêu không nói gì khác, đệ tử này cũng chưa chịu qua trách móc gì nặng nề, hắn biết vị này không có khả năng vô dụng, chắc chắn đã đem hết toàn lực.

“Hạ chân nhân, ngài còn nghi vấn gì không?” Tiết Cảnh Lam cái hay không nói, nói cái dở, lại mở miệng nhắc nhở.

“Không có.” Hạ Tiêu thở dài một tiếng, hắn chỉ tiếc hôm nay Tư Hàn không đến, bằng không cũng không có khả năng xảy ra kết cục này.

Bại bởi Hà Loan Tông liền thôi, bại bởi Thiên Lam Môn nữa thật đúng là không thể tưởng tượng.

Nhưng công pháp đệ tử tu luyện thuộc về cơ mật tông môn, cho dù hắn vừa khó hiểu lại vừa tò mò, cũng không dám mở miệng dò hỏi.

“Đi trước.” Hạ Tiêu vung bàn tay lên, gọi đệ tử, căn bản không thèm nhìn tình hình hai môn phái kia chia chát phần thưởng, đi xuống sân khấu trước.

Tiết Cảnh Lam ngồi trở về, hắn phe phẩy cây quạt, thấp giọng nói với Dung Chân: “Đan Hà Môn tâm thái không vững, sau khi chưởng môn bọn họ mở miệng đánh gãy, đệ tử tông môn bọn họ lại thua thêm hai trận, để Hà Loan Tông đuổi kịp điểm số.”

“Vị đệ tử Luyện Khí kỳ kia của môn phái bọn họ thực lực kỳ thật không tồi, nhưng Hạ Tiêu nháo như vậy, hắn trở nên áp lực, ra tay tự nhiên cũng sợ tay sợ chân, thật cẩn thận, thần thức cùng pháp lực tăng lên gấp bội, bằng không con không thể đi đến cùng.” Tiết Cảnh Lam giải thích nói.

“Náo loạn chuyện gì?” Dung Chân cảm thấy có chút nghi hoặc, mới vừa rồi thời điểm Hạ Tiêu cùng Tiết Cảnh Lam đấu võ mồm, nàng vẫn còn đang nhập định điều tức, không nghe được cái gì.

“Hạ Tiêu nói đệ tử Hà Loan Tông bán độ cho con.” Tiết Cảnh Lam nói.

“Không có nha.” Dung Chân rất là tủi thân, lúc nàng xuống đài rõ ràng mệt đến độ đi lộn đường, cái này cũng kêu bán độ?

“Pháp thuật của con quá kỳ lạ.” Tiết Cảnh Lam chậm rì rì nói, “Bọn họ chưa từng gặp qua.”

“Đây là chính con tự lĩnh ngộ ——” Dung Chân đang định cùng Tiết Cảnh Lam chia sẻ pháp thuật chính mình mới vừa học được, nhưng thực mau lại bị hắn đánh gãy.

“Chúng ta chỉ được hạng nhì, cho nên chỉ có thể nhận được một kiện pháp bảo cùng hai mươi cái linh thạch thượng phẩm, con có thể đi lên nhận.” Tiết Cảnh Lam nhắc nhở nói.

Dung Chân đi đến trước cái bàn gỗ ở giữa, đệ tử Hà Loan Tông nhìn ba dạng pháp bảo trước mắt, có chút rối rắm, bọn họ quả nhiên cũng không biết nên chọn cái gì mới tốt.

Nhìn thấy Dung Chân lên đây, đệ tử Hà Loan Tông như thấy được cọng rơm cứu mạng: “Dung đạo hữu, nơi này có ba kiện pháp bảo, cô mau chọn đi một cái đi, con dư lại thì là chúng ta.”

Dung Chân cảm thấy có chút nghi hoặc: “Ta hạng nhì, các ngươi mới là hạng nhất, vì sao ta chọn trước?”

Hà Loan Tông đệ tử: “……” Nếu chúng ta chọn được thì đã không tìm ngươi.

Vài vị mắc chứng khó lựa chọn bắt đầu giao lưu bệnh tình, cuối cùng Dung Chân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đem thanh kiếm Tiết Cảnh Lam lấy đi cho ôm lên: “Nếu không ta lấy thanh kiếm của sư phụ ta mang về.”

Kiếm tu ở Nguyệt Chi Vực cơ hồ tuyệt tích, thanh kiếm này tuy tốt, nhưng tu sĩ ở đây không có một ai có thể sử dụng, Dung Chân chọn nó xong, đệ tử Hà Loan Tông thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Dung đạo hữu, cô xác định?” Mạc Lam mở miệng hỏi, “Ta cảm thấy Hà Loan Tông chúng ta đưa phần thưởng là lục đằng cũng không tồi.”

“Ta không cách nào câu thông linh khí thuộc tính mộc, dây đằng này khả năng không dùng được.” Dung Chân ngượng ngùng nói.

Đều là không thể dùng, chi bằng chọn một cái nàng xem thuận mắt, đến lúc luyện tập Tiết Cảnh Lam dạy cho nàng kiếm chiêu, nàng cũng không cần chế tác một kiếm mộc khác.

Cho nên, ngay khi Dung Chân ôm bảo kiếm này trở về, Tiết Cảnh Lam nhịn không được nhéo một chút giữa mày: “Con khen ngược hả, ta lấy cái gì đi, liền cầm cái đó trở về.”

Cái túi nhỏ Dung Chân cầm trong tay run run, phát ra tiếng linh thạch va chạm vang lên: “Còn có tiền nha sư phụ.”

Nói tóm lại, nàng đánh tương đương giá một ngày, kiếm lời hai mươi cái linh thạch thượng phẩm, như thế xem ra cũng không tồi?

Dung Chân về đến Thiên Lam Môn, lần đầu tiên cảm nhận được thực lực cường đại mang đến chỗ tốt.

Nàng đem bảo kiếm thắng được về tùy tiện nhét vào túi gấm không gian, dù sao nàng cũng sẽ không dùng.

Ở buổi tối tu luyện trước, Dung Chân nghĩ phải cho pháp thuật chính mình sử dụng này một cái tên, rốt cuộc thì trong công pháp Tiết Cảnh Lam cho nàng cũng không có nhắc tới pháp thuật này.

Bản công pháp kia đề cập nhiều nhất vẫn là vận dụng hấp thu linh hồn chi lực, cũng không có ghi lại pháp thuật cụ thể.

Dung Chân ngồi ở trong thư phòng, đem phương pháp sử dụng pháp thuật chính mình lĩnh ngộ nhớ kỹ, A Huyền ngồi xổm bên nghiên mực nhìn cổ tay của nàng quay cuồng, uyển chuyển nhẹ nhàng đặt bút.

“Cho pháp thuật này một cái tên.” Dung Chân vuốt cằm, lẩm bẩm.

A Huyền đối với trình độ đặt tên của Dung Chân không ôm chờ mong quá lớn, bởi vì “Đại Hắc” nghe không giống một cái tên tu sĩ có văn hóa có thể nghĩ ra được.

Kết quả, Dung Chân cuối cùng đặt bút trên giấy, viết xuống hai chữ “Hồn Khiên”, A Huyền bị hơi thở văn hóa thình lình xảy ra trên người nàng làm cả kinh thiếu chút nữa một mông ngồi vào nghiên mực.

Nàng là cố ý, cố ý cho hắn cái tên khó nghe như vậy, A Huyền nghĩ.

Dung Chân ghi tên xong, đem trang công pháp đặc thù đã chép thu dọn lại bắt đầu tu luyện.

Mỗi đêm ngự sử Định Ba, hướng chỗ hắc ám không biết tên kia làm tan rã hồn kén, hành động này đã trở thành thói quen bắt buộc mỗi ngày của nàng.

Năng lượng linh hồn sung túc nhập thể, thời gian hai năm đi qua, Dung Chân có thể rõ ràng cảm nhận được hồn kén biến hóa —— mặc dù nó mỗi một ngày tựa hồ chỉ có thay đổi cực nhỏ.

Hồn kén biến mỏng một chút, Dung Chân cũng có thể đủ nhìn thấy vầng sáng linh hồn màu xanh biển bị hồn kén bao bọc lấy càng thêm sáng ngời.

Tên tu sĩ ngủ say này rốt cuộc mạnh như thế nào, Dung Chân không có chút khái niệm nào, nàng chỉ có thể dùng Tiết Cảnh Lam làm tiêu chuẩn, cuối cùng kết luận là, tu sĩ này so với Tiết Cảnh Lam mạnh hơn nhiều.

Hai năm thực mau đi qua, Dung Chân cũng vững vàng bước vào Luyện Khí hậu kỳ, điều này tu vi ở Tu chân giới cũng không hiếm thấy, nhưng đối với Tạp linh căn là nàng thì vô cùng hiếm lạ.

Rất lâu trước kia, Tiết Cảnh Lam thường nói với Dung Chân một câu chính là: “A Dung cố lên, tu luyện đến Kim Đan chính là thắng lợi!”

Bởi vì tu vi Kim Đan, đối với tu sĩ Tạp linh căn mà nói, như là kỳ tích rạch trời, Dung Chân từ đầu đến cuối cũng chưa nghĩ tới chính mình có thể đột phá.

Nàng hiện tại đã Luyện Khí hậu kỳ, như vậy xem ra, tựa hồ cùng Kim Đan chỉ kém một bước không xa.

Nhưng chỉ có Dung Chân chính mình biết, nàng cách Kim Đan thật sự xa, nàng hiện tại tựa như thuyền buồm lạc giữa biển rộng, khoảng cách bờ biển còn có mấy ngàn mấy vạn dặm.

Tông môn đại bỉ đã càng ngày càng gần, các môn phái hiện tại đều đang thảo luận việc này, rất nhiều tin tức thật giả truyền đến, ngay cả Thiên Lam Môn ở nơi thâm sơn cùng cốc cũng có điều nghe thấy.

Chưởng môn Liên Hoa Phái Tố Nguyệt Tâm tham dự tông môn đại bỉ đã là sự thật ván đã đóng thuyền, mà giới tông môn đại bỉ này về chuyện phần thưởng càng làm cho mọi người nói chuyện say sưa, nghe nói là Tố Nguyệt Tâm chính mình tự tay chuẩn bị, Tố Nguyệt Tâm đã là đại năng Đỉnh Độ Kiếp, nàng ra tay nhất định bất phàm.

Nguyên nhân chính là vì như thế, cho nên rất nhiều tu sĩ thiên tài các lộ trong môn phái đang bế quan cũng sôi nổi xuất động, đáng tiếc tông môn đại bỉ chỉ cho phép tu sĩ dưới Nguyên Anh tham gia, bằng không rất nhiều trưởng lão môn phái cũng muốn vén tay áo lên.

Nguyệt Chi Vực cũng không phong bế, tông môn đại bỉ thường thường cũng có tu sĩ ngoại vực tham gia, cũng không biết phần thưởng phong phú dụ hoặc như thế nào, tu sĩ ngoại vực đều phái đệ tử tụ họp lại đây.

Đương nhiên, tâm điểm của tông môn đại bỉ lần này là Tố Nguyệt Tâm vẫn bộ dạng nhất mực đạm nhiên.

Công pháp ngũ hành chứa quyết tan biến đêm khuya ngày ấy, nàng phóng tới Đế Huyền Điện, đầu tiên là nhìn ác quỷ bị tru sát lưu lại đá thạch đen.

Đầu ngón tay tái nhợt của Tố Nguyệt Tâm vuốt ve quá hoa văn trên hắc thạch, đôi mắt nàng mê ly như cảnh trong mơ: “Là tên kiếm tu kia giết?”

“Tố chưởng môn, đúng vậy.” Cho dù là trưởng lão Đế Huyền Điện Mạnh Vũ, ở trước mặt Tố Nguyệt Tâm, cũng cung cung kính kính.

“Không phải hắn……” Tố Nguyệt Tâm nhắm mắt, nàng ở trong lòng mặc niệm.

Cổ tay của nàng quay cuồng, “Bang” mà một tiếng đem hộp tráp hắc thạch đậy lại: “Mạnh trưởng lão, ta xem xong rồi, người thu về đi.”

Lúc trở về Liên Hoa Phái, Túc trưởng lão để đèn ở ngoài điện chờ đợi, ông ấy già nua eo lưng câu lũ, râu bạc dài cơ hồ muốn rũ đến trên mặt đất.

Tố Nguyệt Tâm là ông ấy nhìn lớn lên, hiện tại bề ngoài đã thành mạo điệt chi niên, mà nàng hết lệ trẻ tuổi.

“Túc trưởng lão.” Tố Nguyệt Tâm nhìn Túc trưởng lão dưới ánh trăng cắt hình, nàng vẫn luôn coi ông ấy là trưởng bối quan trọng nhất.

“Chưởng môn, chuyện gì?” Túc trưởng lão thanh âm hiền từ lại khàn khàn, ông ấy là một vị lão nhân ôn hoà đức cao vọng trọng.

“Thực xin lỗi.” Tố Nguyệt Tâm đi tới phía trước, ôm lão giả này một chút, nàng rũ mắt cong eo nhìn ông ấy, nhẹ giọng nói.

Túc trưởng lão cảm thấy Tố Nguyệt Tâm sau khi xuất quan rất kỳ quái, đêm nay nàng càng làm người khác không thể nắm được tâm tư.

“Ta muốn đi Huyền Phương bí cảnh, lấy đồ vật bên trong ra.” Tố Nguyệt Tâm đỡ Túc trưởng lão trở về bên trong đại điện, bình tĩnh nói.

“Ngài vì người xuất sắc của tông môn đại bỉ lần này mở ra Huyền Phương bí cảnh?” Túc trưởng lão trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Đúng vậy.” Tố Nguyệt Tâm kiên định nói.

“Nhưng Huyền Phương bí cảnh nguy hiểm, cơ quan trận pháp và ảo cảnh bên trong cùng tu vi người tiến vào cùng một bậc, ngài tu vi đã ở Đỉnh Độ Kiếp kỳ, đi vào nói không chừng có thể gặp được nguy hiểm lớn.” Túc trưởng lão nhắc nhở nói.

“Túc trưởng lão.” Tố Nguyệt Tâm ánh mắt xa xăm, nhìn phía phương xa, “Ác quỷ Ngục Cửu Uyên đã trốn ra được, người cho rằng Đế Huyền Điện có thể ngăn cản bao lâu?”

“Ác quỷ gặm cắn linh hồn, kéo tu sĩ xả vào vạn kiếp bất phục trong địa ngục, chúng ta nhất định phải chiến đấu đối mặt với chúng nó.” Tố Nguyệt Tâm đọc từng chữ rõ ràng, “Đây cũng là cơ hội để ta tự mình rèn luyện, miễn cho đến lúc đó ác quỷ đánh vào Nguyệt Chi Vực, không có người nào có thể ngăn cản.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ta đã 600 năm, chưa có ra tay.” Hàng mi dài Tố Nguyệt Tâm run rẩy, “Túc trưởng lão, ta muốn trở nên mạnh hơn, như vậy mới có năng lực bảo hộ Nguyệt Chi Vực.”

“Chưởng môn, là ta lo xa.” Túc trưởng lão phục thấp thân mình, cung kính đáp.

Ông ấy vươn đôi tay già nua, trong lòng bàn tay nằm một cái chìa khóa hình trăng rằm, Tố Nguyệt Tâm giơ tay chạm vào một cái, người đã biến mất tại chỗ.

Chưởng môn Liên Hoa Phái đi chưa về, tin tức không truyền ra.

Đồng dạng đang chờ đợi người nào đó trở về, còn có Dung Chân cùng Tiết Cảnh Lam.

“Tuyết Tung sẽ không trở lại kịp đi?” Tiết Cảnh Lam một mặt luyện kiếm, một mặt nói.

Dung Chân ngồi ở cạnh hồ sâu, nhẹ nhàng vuốt lông A Huyền trong lồng ngực : “Muội ấy hẳn là sẽ trở về.”

“Nhưng chúng ta ngày mai phải xuất phát rồi.” Tiết Cảnh Lam thu kiếm, trầm giọng nói, “Kỳ ngộ trong động phủ Sở Trì khả ngộ bất khả cầu, tông môn đại bỉ so sánh với cái này thì cũng không quan trọng như vậy.”

“Nghe nói chưởng môn Liên Hoa Phái tự mình chuẩn bị phần thưởng.” Dung Chân nói.

“Hẳn là cũng không phong phú bằng khen thưởng có thể lấy được trong động phủ Sở Trì.” Tiết Cảnh Lam lắc đầu, “Ngày mai đúng hạn xuất phát.”

“Vâng.” Dung Chân thật ra rất tự tin Kiều Tuyết Tung sẽ trở về, vì thế nàng gật gật đầu.

Vào ban đêm, nàng bắt đầu thu thập đồ vật muốn mang theo trên đường.

Dung Chân có sở thích tích trữ không biết tự bao giờ, nàng thích đem rất nhiều đồ ăn cùng đồ dùng hằng ngày nhét vào túi gấm không gian, tích đến tràn đầy nàng mới cảm giác an tâm.

A Huyền nhìn nàng nhét đại mẻ rau dưa mới, còn có đủ loại thịt vào túi gấm, đã có thể tưởng tượng đến bộ dạng hắn không tình nguyện ăn đồ ăn của loài người.

Ngoại trừ đồ ăn cùng nhu yếu phẩm sinh hoạt, Dung Chân còn có mấy vật nhỏ quan trọng.

Một thứ đó là hạt châu màu xanh lục Tiết Cảnh Lam cho nàng, hạt châu này là Thần Khí cắm trại dã ngoại, tùy tiện đem nó hướng chỗ nào đó quăng, là có thể che giấu hơi thở, trốn vào trong không gian nhỏ của hạt châu, cũng là một loại phương tiện phòng bị, thực tiện lợi.

Một thứ khác chính là Định Ba, Dung Chân sử dụng kim tác này đến thuận buồm xuôi gió —— đáng tiếc A Huyền lại không thích nó.

Cuối cùng là bảo kiếm kia của Tiết Cảnh Lam, Dung Chân vốn dĩ nghĩ sẽ đưa kiếm cho Tiết Cảnh Lam, nhưng Tiết Cảnh Lam vẻ mặt cười khổ mà chỉ chỉ Phong Mặc trong tay hắn: “Không có biện pháp, ta không thể dùng hai thanh kiếm, bởi vì giữa bảo kiếm với nhau sẽ sinh ra bài xích.”

Bất đắc dĩ, Dung Chân chỉ có thể đem bảo kiếm lưu lại, nàng cũng nghĩ chính mình sẽ không dùng, nhưng nó cũng không gây trở ngại nàng mang theo cùng nhau đi ra ngoài.

Cơ hồ dọn sạch phòng chính mình không còn gì, Dung Chân sắp xếp vài cái túi gấm không gian, lại đem chúng nó nhét vào một cái túi gấm không gian lớn, lúc này mới tính là sửa sang xong mọi thứ hoàn hảo.

A Huyền hoài nghi hiện tại ném Dung Chân ném đến chỗ sâu trong ngục Cửu Uyên, nàng dựa vào vài thứ hỗn độn trong tay kia, đều có thể sống thêm một hai năm.

“Đương nhiên rồi!” Dung Chân sửa sang lại đồ vật xong, vỗ vỗ tay, bỗng nhiên mở miệng lẩm bẩm, “Còn có một thứ quan trọng nhất ——”

A Huyền ngồi xổm ở trên bàn, nhìn trái nhìn phải, hắn không biết Dung Chân ý chỉ cái gì.

Dung Chân một phen đem hắn ôm tới trong lòng ngực: “Còn có A Huyền đáng yêu nhất của chúng ta cũng phải mang theo.”

A Huyền: “……” Ngươi rốt cuộc làm sao có thể dùng từ “Đáng yêu” để hình dung ta?

Hắn giãy giụa, muốn từ trong ngực Dung Chân chạy ra, nhưng mà Dung Chân đã ôm hắn chuyển lên giường.

“Ngủ.” Dung Chân một tay chụp đèn trong phòng, tuyên bố với A Huyền.

Dung Chân còn chưa từ bỏ nguyện vọng muốn cùng miêu miêu ngủ chung gối, nhưng A Huyền vẫn không lưu tình chút nào nhảy ra ngoài, móng vuốt mềm như bông đạp lên vai nàng.

“Ngủ ngon.” Dung Chân cũng không tức giận, chỉ là nhẹ giọng nói với A Huyền trong bóng đêm.

Ở trong bóng đêm, A Huyền nhẹ nhàng quăng cái đuôi một chút, tựa hồ đáp lại nàng.

Mấy ngày nay, tuy rằng đã tiến vào cốt truyện, nhưng Dung Chân rất ít sầu lo cho vận mệnh của chính mình ở trong sách.

Ngoại trừ lúc Kiều Tuyết Tung vừa xuất hiện, làm nàng mơ thấy ác mộng, còn lại không có quá nhiều cảm xúc kinh sợ.

Lâm vào giấc ngủ an ổn Dung Chân ở trên giường trở mình, A Huyền lúc này cũng suy nghĩ chuyện chính sự.

Hắn muốn đi Đế Huyền Điện trước, nhìn xem lực lượng của chính mình khôi phục đến trình độ nào.

A Huyền lúc này tu vi nhiều lắm chỉ có Nguyên Anh trung kỳ, so sánh với thực lực hắn lúc trước hủy thiên diệt địa, quả thực chính là cách biệt một trời. Vẫn là sau khi cùng Dung Chân ở bên nhau, hợp tác cùng Dung Chân tốc độ khôi phục tăng lên, hắn mới có thể có thực lực hiện tại.

Đế Ngô so với hắn thảm hại hơn chút, A Huyền âm thầm nghĩ.

Đôi mắt ánh kim của hắn nhắm lại, bắt đầu tự hỏi chính mình làm thế nào khôi phục thực lực tiến thêm một bước, ngục Cửu Uyên không có hắn, những ác quỷ đó đã mất khống chế.

Người Đế Huyền Điện đều là trứng thúi! Một hai phải cảm thấy hắn mới là nguyên nhân thực sự của những lực lượng ác quỷ đó, cho rằng không có hắn, ác quỷ liền biến mất.

Thật là nực cười, sinh vật dơ bẩn ô uế lại ghê tởm như vậy, sao có thể cùng hắn có quan hệ? A Huyền nôn nóng mà dùng móng vuốt cào xà nhà một chút, hắn đối với chi tiết trong trận chiến cùng Đế Ngô nghĩ mãi không ra.

Hắn cùng Đế Ngô lưỡng bại câu thương, ký ức nào đó mất đi, nhưng theo thực lực khôi phục tới nay, A Huyền nghĩ tới một khả năng, rất nhiều phần lực lượng của chính mình rơi rụng ở khắp nơi Tu chân giới, trong đó một phần ở ngay tại Nguyệt Chi Vực, nhưng lại không hoàn toàn ở trong Nguyệt Chi Vực.

Cụ thể là nơi nào? Tròng mắt ánh kim của A Huyền lại lần nữa nheo lại, hắn thật sự nghĩ không ra.

Ký ức hắn rất hỗn loạn, rất nhiều chỗ chi tiết đều tựa hồ theo lực lượng bị đánh tan mà bị xoa nát, đánh rơi ở chỗ sâu trong óc.

Hiện tại, trước mắt cũng chỉ có thể đi theo Dung Chân che giấu chính hắn, lại chậm rãi sưu tầm năng lượng hắn đánh rơi.

A Huyền ngồi xổm trên xà nhà nhìn Dung Chân ngủ say, cái đuôi lại lần nữa quăng một chút, hắn không thể không thừa nhận, Dung Chân đối với hắn xác thật là một nơi nương náu cực tốt……

Đương nhiên, Dung Chân ngủ say không biết mèo con nhà nàng lại có ý xấu, ngày kế nàng đúng giờ tỉnh lại, mang đồ đã thu thập tốt lên, kêu A Huyền, đi ra sơn môn Thiên Lam Môn.

Sau khi dặn dò cổ điêu vài câu, Dung Chân cùng Tiết Cảnh Lam bước ra khỏi sơn môn, lúc này, nơi xa phía chân trời hai hướng đông, tây cũng ẩn ẩn xuất hiện vầng sáng pháp thuật, là đệ tử Hà Loan Tông cùng Đan Hà Môn.

Bởi vì chưởng môn hai môn phái khác không giống Tiết Cảnh Lam không có vướng bận, bọn họ còn có sự vụ môn phái cần xử lý, cho nên Tiết Cảnh Lam tiện kèm Dung Chân đi Tu Di thành liền đảm đương luôn người giám hộ tạm thời đệ tử ba môn phái.

Đương nhiên, môn phái khác cũng chuẩn bị pháp bảo phi hành lớn để nhiều người cùng di chuyển, phái theo cả tu sĩ điều khiển pháp bảo, Tiết Cảnh Lam không cần một mình ngự sử phi kiếm mang theo bọn họ, trên đường cũng thoải mái hơn nhiều.

Tiết Cảnh Lam cảm thấy có lời, vì thế tiếp được nhiệm vụ này, hắn đứng ở bên người Dung Chân, hướng các đệ tử nơi xa vẫy vẫy tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.