Đôi khi, Dung Chân lười không muốn nấu cơm, nàng sẽ lấy cá sống đút cho A Huyền ăn, rốt cuộc linh thú hình như đều ăn đồ sống.
Nhưng A Huyền mỗi lần đều cự tuyệt, một hai phải bắt Dung Chân nấu chín mới ăn.
Nhưng Dung Chân thực sự trách oan A Huyền, ăn đồ ăn nhân loại với hắn mà nói vốn dĩ rất gian nan, đồ ăn sống đối với hắn càng không thể tiếp nhận nổi.
A Huyền tất nhiên sẽ không giống con cổ điêu kia, bất quá chỉ là một con yêu thú nhỏ chưa khai linh trí mà thôi.
Dung Chân cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, nàng sau khi đi ra khỏi Thiên Lam Môn, lấy Định Ba của mình ra.
A Huyền nhìn đến căn kim tác kia liền thấy phiền, hắn từ bả vai Dung Chân nhảy đến trên đầu nàng, kéo ra khoảng cách của hắn cùng kim tác.
Dung Chân vung Định Ba trong tay lên như múa may dây cương cưỡi tuấn mã, nháy mắt, năng lượng linh hồn ngưng tụ thành sóng biển mà cuốn tới, đưa nàng vững vàng thác trời cao tế.
Nàng bay lên, hoàn toàn dựa vào lực lượng của chính mình, bay đến trên bầu trời cao như thế .
Dung Chân cảm thấy một loại cảm giác vui sướng thần kỳ, tại một khắc này nàng chân chính chinh phục độ cao, nàng hướng về phía Đan Hà Môn bay đi, tốc độ càng thêm nhanh.
Ở phía sau nàng, sóng biển tựa như dải lụa màu lam, như lưỡi kiếm phá vỡ đường chân trời.
Đứng ở trên Định Ba, bay lượn với trời, cũng tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-tuy-tien-thom-meo-se-xay-ra-chuyen-lon/3682358/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.