Chương trước
Chương sau
Đôi khi, Dung Chân lười không muốn nấu cơm, nàng sẽ lấy cá sống đút cho A Huyền ăn, rốt cuộc linh thú hình như đều ăn đồ sống.

Nhưng A Huyền mỗi lần đều cự tuyệt, một hai phải bắt Dung Chân nấu chín mới ăn.

Nhưng Dung Chân thực sự trách oan A Huyền, ăn đồ ăn nhân loại với hắn mà nói vốn dĩ rất gian nan, đồ ăn sống đối với hắn càng không thể tiếp nhận nổi.

A Huyền tất nhiên sẽ không giống con cổ điêu kia, bất quá chỉ là một con yêu thú nhỏ chưa khai linh trí mà thôi.

Dung Chân cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, nàng sau khi đi ra khỏi Thiên Lam Môn, lấy Định Ba của mình ra.

A Huyền nhìn đến căn kim tác kia liền thấy phiền, hắn từ bả vai Dung Chân nhảy đến trên đầu nàng, kéo ra khoảng cách của hắn cùng kim tác.

Dung Chân vung Định Ba trong tay lên như múa may dây cương cưỡi tuấn mã, nháy mắt, năng lượng linh hồn ngưng tụ thành sóng biển mà cuốn tới, đưa nàng vững vàng thác trời cao tế.

Nàng bay lên, hoàn toàn dựa vào lực lượng của chính mình, bay đến trên bầu trời cao như thế .

Dung Chân cảm thấy một loại cảm giác vui sướng thần kỳ, tại một khắc này nàng chân chính chinh phục độ cao, nàng hướng về phía Đan Hà Môn bay đi, tốc độ càng thêm nhanh.

Ở phía sau nàng, sóng biển tựa như dải lụa màu lam, như lưỡi kiếm phá vỡ đường chân trời.

Đứng ở trên Định Ba, bay lượn với trời, cũng tựa như du lịch với biển, an ổn lại thoải mái.

Không bao lâu, Dung Chân đi vào sơn môn Đan Hà Môn, không đợi nàng khẽ chạm cấm chế để thông tri cho chủ nhân, sơn môn Đan Hà Môn liền mở.

Tư Hàn tay cầm một quyển sách, hướng Dung Chân vẫy vẫy tay: “Dung đạo hữu, cô đã đến rồi, nhanh như vậy.”

Từ lúc Dung Chân nhận được thư của hắn vào sáng nay, cho đến khi Dung Chân đến Đan Hà Môn, thời gian còn chưa đến một canh giờ.

“Ừ.” Dung Chân lần đầu tiên lấy thân phận khách mời bái phỏng tông môn người khác, cảm thấy có chút khẩn trương, nàng thu hồi Định Ba, gật gật đầu với Tư Hàn.

Tư Hàn chú ý đến trên tay nàng hiện lên một chút kim quang, cũng nhớ tới Dung Chân mới vừa xuất hiện, phía trước chân trời xẹt qua sóng biển.

“Đây là pháp bảo phi hành của cô hả?” Tư Hàn tò mò hỏi, “Nó tốc độ thật nhanh.”

Nếu không phải pháp bảo lợi hại, lấy tu vi Dung Chân trước mắt, không thể phi nhanh như vậy.

“Đúng vậy.” Dung Chân nhớ tới Định Ba liền cảm thấy thịt có chút đau, hai ngàn cái linh thạch thượng phẩm đấy, không có điểm lợi hại nàng đã không phải phí tiền.

“Pháp khí phi hành của ta là một chiếc thuyền buồn trên biển.” Tư Hàn giới thiệu nói, “Là ta tự mình chế tác, cùng Thủy linh căn của ta rất phù hợp, hôm nào có thể cho cô xem thử.”

Bởi vì khi Định Ba triển khai sinh ra sóng biển, làm Tư Hàn hiểu lầm pháp bảo này cũng là thuộc tính thủy.

Dung Chân giải thích cũng không biết làm sao cho tốt, chỉ có thể cười cười, sau đó đáp ứng nói: “Được nha.”

“Cô lần đầu tiên tới Đan Hà Môn, không bị kiến trúc tông môn chúng ta dọa đến sao.” Tư Hàn dẫn Dung Chân đi vào bên trong.

Dung Chân nghĩ thầm hẳn là sẽ không có gì kỳ quái hơn so Thiên Lam Môn đâu.

Nhưng vào thời điểm nàng nhìn đến toàn cảnh Đan Hà Môn, vẫn là kinh ngạc đến mở miệng.

Chỉnh thể Đan Hà Môn là một cái kiến trúc chìm, phảng phất như đào xuống một cái hố sâu, rồi sau đó trên vách đá cao ngất xây lên phòng ốc, chỉnh thể là một cái bán đảo hình cầu, vách đá trầm xuống có hành lang cùng phòng ốc, chỗ sâu bên trong còn đào huyệt động.

Dung Chân vốn đang suy nghĩ nơi này nếu gặp trời mưa, chẳng phải là không quá mấy ngày liền biến thành ao như của cổ điêu?

Nhưng khi nàng ngẩng đầu liền thấy được ở trên đỉnh đầu triển khai một trận pháp thật lớn, có thủy trạng sóng gợn hướng bốn phía đẩy ra, bài xích gió sương mưa tuyết ngoại lai.

“Thật là một thiết kế tinh diệu.” Dung Chân khích lệ nói.

Nàng đã nhìn đến chỗ huyệt động được đào sâu trong vách đá có thể dùng để chứa đựng tài liệu kiến trúc, như vậy số lượng tài liệu kiến trúc khổng lồ cũng sẽ không chiếm không gian sinh hoạt của tu sĩ.

“Đây là đã trải qua nhiều thế hệ tiền bối Đan Hà Môn thiết kế ưu hoá, bọn họ là mục tiêu để ta học tập.” Tư Hàn nắm tay nói.

Nhưng Dung Chân biết, Tư Hàn phỏng chừng rất khó có cơ hội tiếp tục học tập pháp thuật kiến trúc, bởi vì hắn tăng trên phương diện vũ lực càng có thiên phú.

Nàng đi theo Tư Hàn đến chỗ hắn ngày thường tu luyện, địa phương công tác, A Huyền ngồi xổm ở trên vai nàng nhìn kiến trúc chung quanh, đôi mắt ánh kim thực bình tĩnh.

Tới trong nhà, Tư Hàn đưa quyển sách triển khai trong tay cho Dung Chân xem: “Dung đạo hữu, đây là phương án thiết kế mới nhất của ta.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hắn than nhẹ một hơi: “Nhưng mà ta đề cử cho vài tông môn, tu sĩ cái phương án này, bọn họ đều không cần, sư môn cũng cảm thấy nó khó coi.”

Dung Chân nhận lời hôm nay tới đây chính là chấp nhận vẽ cầu vòng cho Tư Hàn không ai khích lệ này, nàng vốn dĩ cũng hạ quyết tâm, mặc kệ thế nào, đều phải khen một hồi làm Tư Hàn vui vẻ một chút.

Nhưng khi nàng thấy được Tư Hàn nội dung trên bản vẽ, một câu thật lòng “Thật xinh đẹp” buột miệng thốt ra.

Nói như thế nào đây, thiết kế lần này của Tư Hàn càng lớn mật, tương đương thiết kế một cái Tu Tiên giới phiên bản ma tiên bảo, nóc nhà là hình dạng nụ hoa.

Dung Chân thực hối hận, nếu Tư Hàn lấy bản thiết kế này cho nàng xem sớm hơn một chút, nàng nhất định phải biến Thiên Lam Môn thành như vậy.

Nàng nghĩ, Kiều Tuyết Tung nhất định cũng sẽ thích, đến nỗi Tiết Cảnh Lam có thích hay không, ý kiến của hắn cũng không quan trọng.

Tư Hàn cũng không phải đồ ngốc, hắn có thể phân biệt một câu khích lệ cho có lệ với một câu đẹp phát ra từ nội tâm, trong môn của hắn cũng có vài vị sư huynh muội vì chiếu cố tâm hồn yếu ớt của hắn mà trái lương tâm mà nói đẹp, cũng không thể mang đến cho hắn niềm vui.

Rốt cuộc gặp được một người có chung ánh mắt thưởng thức, thở phào nhẹ nhõm, đôi khi có một số việc, chỉ cần một câu rất đơn giản cổ vũ.

“Nếu về sau sư muội ta tới tu vi Nguyên Anh, có thể có động phủ của mình, ta đưa nàng tới tìm huynh, huynh dùng cái bản vẽ này kiến tạo động phủ cho nàng.” Ngón tay Dung Chân xuyên qua bản vẽ được pháp lực huyễn hóa ra kiến trúc, ngữ khí hướng tới.

Tư Hàn cảm thấy những lời này Dung Chân rất kỳ quái, vì sao Dung Chân không đích thân đến, cho dù nàng linh căn tư chất kém, tu hành không đến Nguyên Anh, nhưng lúc đó nàng hoàn toàn có thể đi theo nàng sư muội cùng nhau tới.

“Dung đạo hữu nếu có ý nguyện, đến lúc đó tất nhiên sẽ miễn phí kiến tạo cho cô.” Tư Hàn bàn tay vung lên, ưng thuận hứa hẹn.

Dung Chân cười cười, nàng không nhất định sống đến lúc ấy.

Lúc này, nàng chú ý tới Tư Hàn trong phòng còn treo một bức bức họa, thô sơ giản lược, là bóng dáng một vị nữ tử.

Họa sư họa rất đẹp, nét bút ít ỏi phác họa ra một vị nữ tử khí chất xuất trần cao quý, sườn mặt nàng đường cong tả ý, đôi mắt như sương mù như trắng.

Nhưng đáng tiếc, bức họa này là tác phẩm phục chế, nếu là nguyên bản, phỏng chừng giá trị liên thành.

Dung Chân chưa thấy qua nữ tử trên bức hoạ này, có chút tò mò, nhưng cũng ngượng ngùng mở miệng đặt câu hỏi.

Tư Hàn nhưng thật ra rất thẳng thắn, hắn chỉ chỉ bức họa trên tường nói: “Bức họa này, rất nhiều sư huynh đệ của ta, bao gồm các sư tỷ muội trong phòng đều có.”

Dung Chân ngộ ra, đây là danh nhân Tu chân giới, giống người hiện đại ở trong phòng dán poster minh tinhr.

“Nàng là ai?” Dung Chân ngồi xuống, uống một ngụm trà Tư Hàn pha , thuận tiện bẻ khối điểm tâm nhỏ đút cho A Huyền, thuận miệng hỏi.

“Dung đạo hữu không quen biết người ấy?” Tư Hàn kinh ngạc.

“Không quen biết nha.” Dung Chân đối với Tu chân giới hiểu biết không sâu.

“Nàng là Nguyệt Tâm tiên tử, chưởng môn Liên Hoa Phái, tu sĩ trong Nguyệt Chi Vực đều vô cùng sùng bái nàng, ta cũng vậy.” Tư Hàn cùng Dung Chân nói về Tố Nguyệt Tâm.

“Ta biết nàng.” Dung Chân gật gật đầu, Tố Nguyệt Tâm giống như Kiều Tuyết Tung, tu luyện ngũ hành chứa quyết, tông môn đại bỉ Nguyệt Chi Vực mỗi giới cũng là Liên Hoa Phái nàng chủ trì.

“Ta còn có một bức họa nữa, Dung đạo hữu muốn mang về treo không?” Tư Hàn từ trên giá sách rút ra một quyển họa, “Bức họa này không biết tác giả là ai, nhưng họa thật sự quá tốt, đem Nguyệt Tâm tiên tử đều họa đến có thần, bản sao của nó ở trong Nguyệt Chi Vực được lưu truyền rộng rãi.”

Dung Chân tuy rằng đối với bức họa ở trong phòng không quá cảm thấy hứng thú, nhưng Tư Hàn thịnh tình không thể chối từ, nàng cũng chỉ có thể nhận, tiếp lấy bức hoạ cuộn tròn.

“Hai năm chính là đại bỉ tông môn Nguyệt Chi Vực.” Tư Hàn cũng uống khẩu trà, cùng Dung Chân nói lời đồn gần nhất nghe được, “Tu Di thành truyền đến tin tức, nói là Nguyệt Tâm tiên tử xuất quan, năm nay nàng cũng sẽ tham dự.”

“A, hai năm……” Dung Chân cảm thấy này đoạn thời gian thực dài .

“Nhanh mà!” Tư Hàn rất hưng phấn, so sánh với phàm nhân, thời gian hai năm đối với tu sĩ mà nói, đại khái tựa như hai tháng.

“Huynh có tu vi Kim Đan, đến lúc đó vừa lúc có thể tham gia.” Dung Chân nói.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đúng vậy, tuy rằng ta không thích đánh đánh giết giết, nhưng sư phụ ta tất nhiên là muốn ta đại diện Đan Hà Môn đi.” Tư Hàn chỉ nghĩ tham gia tông môn đại bỉ là đi gặp mặt minh tinh.

“Vậy huynh đến lúc đó cố lên.” Dung Chân nghĩ đến thời điểm Kiều Tuyết Tung ở tông môn đại bỉ thư sẽ tỏa sáng rực rỡ, khiến cho thế lực khắp nơi chú ý.

“Dung đạo hữu muốn đi sao?” Tư Hàn hỏi.

“Ta tu vi thấp.” Dung Chân chậm rì rì mà nói một câu.

Tư Hàn gật gật đầu, cũng không nhắc lại cái đề tài này, bởi vì ở Đan Hà Môn, đệ tử Luyện Khí kỳ xác thật không tư cách được tông môn coi trọng.

Dung Chân ở Đan Hà Môn vui chơi một ngày, thời điểm rời đi, trong tay nàng còn nhiều một quyển trục.

Sau khi trở lại Thiên Lam Môn, nàng đem cất kĩ bức hoạ Nguyệt Tâm tiên tử, bức họa này thật là quá đẹp, cho dù không treo lên, nàng cũng muốn đối xử tử tế với nó.

Cuộc sống cứ theo lẽ thường trôi qua mấy ngày, Tiết Cảnh Lam mang theo Kiều Tuyết Tung đi hướng Sở Trì thế đã trở lại.

Vào thời điểm cơm chiều , Tiết Cảnh Lam nắm kiếm cùng Dung Chân giảng thuật tình huống: “Lúc ấy đột nhiên trong Sở Trì thả ra ánh hoa ngũ sắc, lúc sư muội con tới gần, linh khí kia ngưng kết thành nước suối vậy mà nhào tới nàng, phảng phất như bị cái gì hấp dẫn.”

Dung Chân cúi đầu gặm một ngụm bắp, như là một con động vật gặm nhấm đáng yêu nào đó: “Sau đó đâu, sau đó như thế nào?”

Nàng hiện tại nghe những việc này, cảm giác có loại hư ảo như đang nghe lời đồn giang hồ.

“Năng lượng trong Sở Trì bị ngọc bội trên người Tuyết Tung hấp dẫn —— Đúng rồi, chính là cái con đưa, hoá ra sâu trong đáy ao có một cái bí cảnh, là tổ tiên tiền bối lưu lại động phủ, Sở Trì dị động là do động phủ xuất thế, năng lượng bên trong tán dật mà ra.” Tiết Cảnh Lam đĩnh đạc nói, sinh động như thật.

“Sau đó thì sao, thật sự không có nói quá, cái ngọc bội hình dạng bông tuyết kia vừa lúc là chìa khóa mở ra động phủ, nàng bị động phủ hút đi vào, phỏng chừng sẽ còn có một phen kỳ ngộ.” Tiết Cảnh Lam tiếp tục nói, “Chỉ là ta đi vào không tốt, nàng có ngọc bội hộ thân, động phủ nhận nàng là chủ, cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn, một chốc một lát cũng không ra được, ta liền về trước.”

“Thần kỳ như vậy sao!” Dung Chân nghe được mùi ngon, nàng nghĩ, phỏng chừng lần tiếp theo nhìn thấy Kiều Tuyết Tung, sư muội nàng đã khác xưa.

“Sau đó ta ở Sở Trì nghe được tin tức, 2 năm sau có tông môn đại bỉ.” Tiết Cảnh Lam hướng trong lòng ngực đào đào.

“Đúng vậy, Nguyệt Tâm tiên tử cũng sẽ tham dự.” Dung Chân nói tới tin tức nàng nghe được ở nơi khác cho Tiết Cảnh Lam nghe.

Tiết Cảnh Lam ánh mắt hơi lóe, chỉ đặt hai ngọc bài thúy lục ở trên bàn: “Đế Huyền Điện đã tổng hợp số lượng tu sĩ tông môn, phân phối nhân số tu vi tham gia tông môn đại bỉ, Thiên Lam Môn bởi vì ta tu vi hơi có chút cao, kéo cao mặt bằng chung của môn phái chúng ta, cho nên may mắn có được hai cái danh ngạch.”

Nháy mắt, Dung Chân liền rõ ràng ý tứ Tiết Cảnh Lam, hắn muốn nàng cũng tham gia.

Chính là, tu vi nàng thấp như vậy, nếu đi còn không phải là mất mặt sao?

Dung Chân: “……” Ta không muốn.

Tiết Cảnh Lam nhìn ra Dung Chân cự tuyệt: “Tham gia tông môn đại bỉ, có thể đi Tu Di thành nghỉ ngơi một đoạn thời gian rất dài, nơi đó còn nồng đậm linh khí.”

Dung Chân: “……” Ta không dựa vào cái đó tu luyện.

“Tông môn đại bỉ có thể quen biết rất nhiều đồng đội mới.” Tiết Cảnh Lam tiếp tục dụ hoặc.

“Ta muốn ở Thiên Lam Môn ngủ.” Dung Chân nghĩ nghĩ, nói ra ý nghĩ của chính mình.

“Tuyết Tung một người đi, rất cô đơn đó.” Tiết Cảnh Lam nói.

“Kia……” Dung Chân có chút do dự, nàng cảm thấy chính mình thân là sư tỷ, tựa hồ có nghĩa vụ giúp đỡ Kiều Tuyết Tung.

“A Dung con ngẫm lại đi?” Tiết Cảnh Lam nghĩ không thể bức Dung Chân, nên từ từ thôi.

Nhưng vào lúc này, một cánh lông chim từ ngoài phòng lấy tốc độ nhanh chóng bay lại đây, Dung Chân mắt tinh, phát hiện đây là Diêu Thanh Lộ gửi tới.

Cái lông chim màu xanh lơ dừng ở trước mặt Dung Chân, đầu ngón tay nàng chạm một chút, mở ra phong thư đến từ Diêu Thanh Lộ.

“Dung Chân, linh thạch lần thứ hai bán Chuyển Hồn Đan còn chưa có đưa cho cô đúng không, người Thủy Nguyệt Các khả năng còn quan sát, ta đi Thiên Lam Môn giao cho cô cũng không tốt, không bằng hai năm sau tông môn đại bỉ chúng ta gặp mặt, ta lại đưa cho cô.”

Dung Chân lần này hoàn toàn không còn cách nào cự tuyệt, bởi vì linh thạch Diêu Thanh Lộ còn thiếu thật sự là quá nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.