Chương trước
Chương sau
“Cô……” Diêu Thanh Lộ ngập ngừng, căn bản không có biện pháp nói ra một câu hoàn chỉnh, môi nàng đông cứng khô khốc, chỉ có thể kéo dài thanh âm nói ra một chữ này.

“ Giao dịch gì?” Nàng hít sâu một hơi, hỏi Dung Chân.

“Hiện giờ ta còn chưa có thử nghiệm ra phương pháp chế tác Chuyển Hồn Đan .” Dung Chân nói với Diêu Thanh Lộ, “Chờ đến khi đan dược luyện thành, ta lại nói với cô.”

“Nếu cô muốn ta lấy Bích Nguyệt Tông đem tặng thì sao?” Diêu Thanh Lộ ách giọng hỏi.

Như vậy cũng không phải không thể…… Nàng ở trong lòng nhỏ giọng nói, nếu không có Diêu Nhất Nhu, Bích Nguyệt Tông cơ hồ cũng mất đi ý nghĩa.

“Ta không có tham đến nước này.” Dung Chân nhẹ giọng nói, “Có lẽ đối với các người mà nói, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì…… Nhưng có thể sẽ rất nguy hiểm.”

“Cô cho ta Chuyển Hồn Đan trước đi rồi sau lại nói điều kiện.” Diêu Thanh Lộ nghĩ, hẳn là không có điều kiện quá đáng hơn so đem Bích Nguyệt Tông chắp tay dâng lên.

Quả thật, mặc dù phải trả giá nhưng so với việc phải tranh đoạt đấu giá với ngàn danh tu sĩ ngoài sơn môn Thủy Nguyệt Các đến cuối cùng cái giá này vẫn tính là thấp.

Nếu trả nổi tiền cho Thuỷ Nguyệt Các, Diêu Thanh Lộ sẽ không đến đây.

“Cô khi nào có thể……” Diêu Thanh Lộ đỡ Diêu Nhất Nhu đi vào Thiên Lam Môn, trực tiếp hỏi.

“Không biết.” Dung Chân đứng ở xoắn ốc dưới bậc thang, lông mi nhẹ nâng, nhìn trong hồ sâu trong sơn cốc, “Trước khi mẫu thân cô chịu đựng không nổi, ta sẽ tận lực thử nghiệm ra phối phương.”

“Cái gì, cô còn chưa biết phối phương cụ thể?” Diêu Thanh Lộ không dám tin, nàng cho rằng Dung Chân có thể lấy ra Chuyển Hồn Đan, ít nhiều cũng nắm được chút ít hiểu biết về phối phương.

“Ta đương nhiên không biết.” Dung Chân mở miệng nói, “Nhưng ta biết đại khái liều thuốc, có lẽ có thể tuỳ biến thử ra được.”

“Cô điên rồi sao, cô biết luyện dược cần hao phí bao nhiêu tinh thần sao, cô một ngày nhiều lắm có thể luyện chế ba lần, cả luyện dược sư chuyên trách cũng không dám làm như vậy.” Diêu Thanh Lộ hít ngược một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy Dung Chân nói giỡn.

“Cho nên ngay từ đầu ta đã nói không, huống chi, cũng không phải chỉ vì một mình mẫu thân cô mà thôi.” Dung Chân thở phào một hơi, “Nhưng ta đã nói rồi, đây là nguyện vọng linh thú từng là của cô - Thanh Loan.”

“Nó?” Diêu Thanh Lộ hơi hơi nhíu mày, trên mặt biểu tình bỗng nhiên trở nên rất kỳ quái, là một loại sợ hãi cùng áy náy đan xen phức tạp.

“Là nó.” Dung Chân gật gật đầu.

Nàng đi qua một chỗ hành lang dài, ngoái đầu nhìn lại Diêu Thanh Lộ: “Được rồi, Diêu cô nương, ta muốn đi luyện dược, nếu thành công, ta sẽ báo cho cô.”

Diêu Thanh Lộ gắt gao ôm Diêu Nhất Nhu, buột miệng thốt ra một câu: “Vậy….. cô bảo trọng.”

Tốt nhất nàng có thể bình yên vô sự luyện chế ra linh dược, đây đều là vì mẫu thân nàng, Diêu Thanh Lộ nghĩ.

Diêu Thanh Lộ nhìn Dung Chân xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị rời đi, mèo đen trên vai nàng xoay đầu qua, đôi mắt sắc bén sâu kín nhìn chằm chằm nàng ta, cái này làm cho nàng nhớ lại hơi thở kinh sợ lạnh băng đã từng cảm nhận ở trong nhà Dung Chân.

Cơ hồ cùng ác quỷ không có gì khác nhau, thậm chí càng lạnh băng vô tình, cũng càng cường đại hơn.

Diêu Thanh Lộ nghĩ là ảo giác khi đó của nàng sao?

Diêu Thanh Lộ sợ hãi, chỉ ôm Diêu Nhất Nhu đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt Diêu Nhất Nhu trên giường xong nàng đứng dậy.

Nàng hy vọng hiệu suất Dung Chân luyện dược mau chút, nhưng tu sĩ luyện dược đều không vui khi người khác vây xem, chủ yếu là sợ phối phương của đan dược lộ ra ngoài.

Thôi, vẫn phải đi hỏi một chút, nàng ở bên ngoài giúp Dung Chân sửa sang lại dược liệu cũng được, Diêu Thanh Lộ sợ không luyện chế được Chuyển Hồn Đan, nàng đẩy cửa ra, chạy tới tiểu viện Dung Chân cư trú.

Lúc này, Dung Chân đã về tới nơi ở của mình, nàng đẩy cửa viện ra, A Huyền trên vai đã nhảy tới trên mặt đất.

Cái đuôi của hắn cao kiều, tựa hồ không muốn phản ứng Dung Chân.

“A Huyền……” Dung Chân gọi hắn một tiếng.

A Huyền nhảy dựng lên, nhảy tới ngọn cây phong cao cao trong viện, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống Dung Chân, đôi mắt ánh kim xán lạn cơ hồ là màu sắc duy nhất giữa trời đất hoang tuyết trắng này.

Cặp mắt ôn hòa của Dung Chân đối diện với A Huyền, nàng có thể cảm nhận được một chút cảm xúc của A Huyền, nó giận nàng đáp ứng Diêu Thanh Lộ cứu giúp mẫu thân nàng ta.

Nhưng quyết định của nàng đã trải qua suy tính kĩ càng, nàng cũng không sai, không cần hướng A Huyền xin lỗi.

Vì thế Dung Chân cười cười với A Huyền: “Ta đi luyện dược.”

Cái đuôi thon dài của A Huyền bực bội mà lắc lắc, chuyện luyện dược, kém một liều lượng thuốc nho nhỏ thì cũng gây ra rất nhiều có sai lệch, Dung Chân không khỏi nghĩ việc này quá mức đơn giản đi.

Nhưng mắt thấy Dung Chân muốn đi vào phòng, hơn nữa ngay lập tức đóng cửa lại, A Huyền vẫn nhanh chóng từ trên mái tiểu đình nhảy xuống, tay mắt lanh lẹ chen vào phòng.

Dung Chân thấy hắn, cố giữ nguyên cảm xúc gương mặt, từ ngăn tủ trong đan phòng lấy ra dược đỉnh.

Đúng vậy, sau khi dọn đến Thiên Lam Môn, nàng có một phòng riêng để luyện dược, không cần dùng chung phòng bếp làm cho khắp phòng đều là vị đắng của thuốc nữa.

Dung Chân cúi đầu xuống nhìn những thứ sưu tầm được trong ngăn kéo ô vuông tủ thuốc, tổng cộng nàng có ba nhúm nhũ mao chó sói Ngân Tông, đến từ ba con khác nhau, nhúm thứ nhất bị thiếu một chút, nó vừa tơ lại vừa mềm, chỉ cần một nắm cũng đủ luyện chế ra rất nhiều đan dược.

Nàng tính ra phân lượng bị thiếu, sau đó ghi nhớ đại khái liều lượng của nhũ mao chó sói Ngân Tông có trong phối phương Chuyển Hồn Đan, nhiệm vụ hiện tại của nàng chính là xác định liều lượng chính xác trong phạm vi này, trước tiên đem nhũ mao chó sói Ngân Tông phân thành số lượng với phân số không giống nhau, sau đó lần lượt mang đi luyện dược thử.

Đơn giản mà nói giống như thử lần lượt số cuối cùng trong dãy số để mở khoá mật mã, chỉ là quá trình này khó khăn gấp nhiều.

Ngay lúc nàng bận đem nhũ mao chó sói Ngân Tông tách ra, ngoài viện vang lên tiếng đập cửa.

Dung Chân biết hiện tại trong Thiên Lam Môn người năng động đi lại ngoại trừ nàng, chỉ còn Diêu Thanh Lộ.

Nàng đi ra phía trước, mở cửa viện, Diêu Thanh Lộ một mình đứng ngoài viện, cặp mắt mệt mỏi vì nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi nhìn chăm chú Dung Chân.

“Cô luyện dược có yêu cầu người hỗ trợ không?” Diêu Thanh Lộ cao giọng hỏi, “Ta không có hứng thú với phối phương Chuyển Hồn Đan, ở ngoài phòng chuẩn bị cho cô dược liệu là được rồi.”

“Được.” Dung Chân một mình làm những việc này cũng rất chậm, “Cô luyện chế Thanh Tâm Đan đi, ta nơi này có một đống Thanh Tâm Thảo, cô trước tiên rửa sạch, sau đó dựa theo liều thuốc Thanh Tâm Đan, giã cho nhuyễn, ta cũng không biết cần bao nhiêu, cô cứ chuẩn bị sẵn ở đó.”

Diêu Thanh Lộ tiếp nhận Thanh Tâm Thảo từ trên tay Dung Chân, nàng gật đầu, luyện chế Thanh Tâm Đan là môn học nhập môn bắt buộc của tu sĩ, nàng đã sớm nhớ kỹ trong lòng, chỉ là ngày thường lười tự mình luyện chế.

Nàng cúi đầu bắt đầu giã nhuyễn Thanh Tâm Thảo, giã rất có tâm bởi vì trong đó có một phần dược có thể cứu mạng mẫu thân nàng.

Dung Chân lấy đi trước một phần, đi vào phòng luyện dược, vận pháp lực thắp sáng ngọn lửa, nàng bắt đầu dựa theo các bước chế tác Thanh Tâm Đan mà luyện dược, nhìn thấy dược đỉnh toát ra cuồn cuộn khói đen, Dung Chân nhanh tay lẹ mắt bỏ phần nhũ mao chó sói Ngân Tông thứ nhất vào.

A Huyền ngồi ở chỗ cao quan sát Dung Chân, hắn nghĩ thầm Dung Chân vậy mà đã tìm được thời điểm thả nhũ mao chó sói Ngân Tông vào, đều do lúc đó luyện dược, chỉ khi dược đỉnh toát ra khói đen, hắn mới có thể che giấu chính mình.

Thời gian nửa ngày trôi qua, Dung Chân nhìn dược đỉnh một đống cặn đen, cũng không có cảm giác thất vọng gì, nàng đã sớm biết luyện chế ra Chuyển Hồn Đan không hề nhẹ nhàng như vậy .

Nàng mang dược đỉnh đi rửa sạch sẽ, đẩy cửa ra, Diêu Thanh Lộ lặng lẽ đưa thêm một phần dược liệu khác.

Không phải muốn khen nhưng như vậy cũng đỡ cho nàng phải đi chuẩn bị lại, tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa rằng thời gian luyện dược trong một ngày của Dung Chân tăng lên nhiều, tinh thần hao phí cũng lớn hơn.

Sau lần luyện chế ra ba nồi thành phẩm thất bại trong ngày hôm nay, Dung Chân thần sắc tái nhợt, nàng cảm giác được suy nghĩ chính mình đã sắp rút ra khỏi thân thể.

Nhưng chưa có mất đi ý thức, tựa hồ cùng công pháp tu luyện nàng có liên quan, hồn phách thân thể sắp bay đi như cũ cô đọng, lôi kéo về lại một tia thần trí, giúp nàng duy trì tỉnh táo.

Dưới tình huống không mấy tích cực, thần thức nàng căng như dây đàn, mỗi một lần luyện dược khi tập trung lực chú ý đều như kích thích dây dàn, ý thức càng thêm trở nên giàu có co dãn, cũng càng thêm cứng cỏi.

Đây cũng là một con đường tu luyện, tuy rằng nó không thể từ trống rỗng tạo ra năng lượng, tăng cường cường độ thần thức, nhưng có thể rèn luyện trình độ cứng cỏi của thần thức, rèn luyện thần thức là điểm quan trọng lớn trong quá trình rèn luyện của tu sĩ.

Bất tri bất giác trong đêm khuya Dung Chân đã luyện chế ra thành phẩm thất bại lần thứ tư của ngày hôm nay.

Nàng xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn cặn trên dược đỉnh, không tiếng động mà thở dài một hơi.

Dung Chân đi ra ngoài cửa, bước chân có chút phù phiếm, nàng theo thường lệ hướng Diêu Thanh Lộ vươn tay ra.

“Hôm nay lại luyện chế thêm một phần.” Dung Chân nói.

Nhưng Diêu Thanh Lộ lại không cho: “Hôm nay đã bốn lần, nếu tiếp tục, cô còn chịu đựng được không?”

“Cô xem ta vẫn còn tốt.” Dung Chân chăm chú nhìn nàng gật đầu.

Diêu Thanh Lộ cảm thấy Dung Chân như vậy không ổn, nhưng thời gian dài thêm một khắc, mẫu thân nàng liền thêm một phần nguy hiểm.

Ai cũng không biết Diêu Nhất Nhu kéo dài được bao lâu, có lẽ ngày mai bà ấy sẽ chết, cơ hội cứu trị đều không có.

Cuối cùng, Diêu Thanh Lộ vẫn đưa cho nàng dược liệu được chuẩn bị tốt.

A Huyền ở trong phòng từ từ ngáp một cái, hắn đã vào bên trong nội phủ Dung Chân nghỉ ngơi một vòng.

Hắn xác thật là một con mèo nhỏ xấu xa, mặc dù hắn biết rõ rành mạch phối phương Chuyển Hồn Đan, hắn chính là không muốn nói cho Dung Chân.

Bởi vì hắn không tán thành cách làm của Dung Chân, huống chi, hắn cũng không có bất luận cái nghĩa vụ gì phải đi trợ giúp mẫu thân Diêu Thanh Lộ.

Nhìn Dung Chân lúc bước vào cửa phòng bước chân có chút phù phiếm, hắn lại ở trong lòng nói một câu “Dung Chân ngu ngốc.”

Hắn ở trên xà nhà dạo bước, bước chân luôn luôn ưu nhã trở nên có chút nôn nóng.

Thời điểm A Huyền dạo bước, vẫn luôn quan sát Dung Chân, hắn không biết dưới tình huống mệt nhọc như thế, Dung Chân làm sao còn có thể duy trì tinh chuẩn ổn định, quá trình luyện chế vài lần này, trừ bỏ thành phần nhũ mao chó sói Ngân Tông, những thành phần khác không có một lần đổi qua.

Dung Chân luyện chế xong nồi đan dược cuối cùng hôm nay, vẫn không thành công, nàng còn chưa kịp trở về phòng, bởi vì trời đã sáng trở lại.

Nàng úp mặt ở trên bàn, nằm bò ra mà ngủ rồi.

Sau khi Dung Chân ngủ, chính nàng không có cảm giác được thần thức của mình đang chậm rãi sinh ra biến hóa, trở nên càng thêm cô đọng cứng cỏi, tựa như được ngàn vạn thứ rèn đúc.

Ngày kế —— chỉ mới qua không đến một canh giờ, Dung Chân đã tỉnh lại, nàng tiếp tục thử luyện chế Chuyển Hồn Đan.

Đương nhiên, Diêu Thanh Lộ cũng cũng không có nghỉ ngơi, Dung Chân luyện chế bao nhiêu lần, nàng liền cung cấp dược liệu bấy nhiêu lần.

Phối hợp như thế, đi qua vài ngày, vẫn không có kỳ tích phát sinh.

Đêm dài, tuyết rơi không tiếng động, trong phòng, dưới dược đỉnh là ngọn lửa sáng quắc thiêu đốt.

Dung Chân lúc này sắc mặt không được đẹp, tính ra công pháp của nàng lại có vẻ đặc thù, nhưng cường độ sử dụng thần thức cao như vậy, nàng không lo lắng cũng không được.

Đôi khi, nàng cảm thấy chính mình giây tiếp theo có thể gục xuống ngủ luôn, nhưng đầu ngón tay nàng vẫn giống như máy móc khống chế tinh chuẩn lửa cháy.

Nàng quầng thâm dưới mắt, hàng mi xinh đẹp dài run rẩy, tựa như cánh bướm vỗ lên xuống lập tức liền khép lại.

A Huyền chờ Dung Chân chịu đựng không nổi, hắn đã chờ đến tê rần, hắn ở trên xà nhà lật mình, ánh mắt đè nén bay đến chỗ Dung Chân.

Dung Chân lúc này trạng thái xác thật rất kém, A Huyền thậm chí hoài nghi nàng còn chưa luyện chế xong cái nồi đan dược này đã ngất xỉu.

Trận này hắn tự cho là mình cùng Dung Chân giằng co, chung quy vẫn là hắn bại trận.

A Huyền than nhẹ một tiếng.

Dung Chân lúc này đã ở trong trạng thái ý thức mơ hồ, nhưng cổ tay của nàng vẫn tinh chuẩn không có lầm mà quay cuồng, vào thời cơ chính xác bỏ nhũ mao chó sói Ngân Tông vào bên trong dược đỉnh.

Diêu Thanh Lộ sáng nay đi xem tình hình Diêu Nhất Nhu, trên mặt mẫu thân nàng khí đen càng thêm dày đặc, có lẽ hôm nay, hoặc là ngày mai, nàng khả năng sẽ chết.

Dung Chân cắn răng, phóng một tia pháp lực khống chế độ lửa.

Bên trong dược đỉnh phát ra nồng đậm khói đen, Dung Chân không biết có phải ảo giác hay không, nàng nghe được một tiếng từ từ thở dài.

Không phải thanh âm động vật, mà là tiếng người, là của nam tử.

Dung Chân chỉ cảm thấy đây là ảo giác của nàng dưới ý thức mơ hồ, cũng không quá để ý.

A Huyền đứng thẳng thân mình, hắn biết Dung Chân lúc này phỏng chừng không thanh tỉnh.

“Nhũ mao chó sói Ngân Tông lang mười tấc, tức chín căn linh sáu phân, cho vào bên trong dược đỉnh khi độ nóng cao nhất.” Hắn đang định sắp xếp ngôn ngữ, báo cho Dung Chân phối phương Chuyển Hồn Đan.

Nhưng dược đỉnh trước mặt Dung Chân trước một bước sinh ra biến hóa.

Cuồn cuộn khói đen ở trong nháy mắt lắng xuống, dược đỉnh tự động văng nắp ra.

Ba cái ngân quang lấp lánh, là Chuyển Hồn Đan tròn tròn đáng yêu, yên tĩnh nằm trong đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.