Chương trước
Chương sau
Dung Chân lần đầu tiên nhìn thấy một linh hồn nhiều vết thương.

Nhưng mà, vầng sáng linh hồn Thanh Loan cô đọng như vậy, thể hiện trạng thái thân thể nó rất ổn, những ngày qua cũng không chịu thương tổn nào.

Bị thương chỉ là linh hồn nó mà thôi.

Dung Chân thần thức bay lên, đang định đi đụng vào vầng sáng linh hồn Thanh Loan, lại thình lình bị một cổ lực lượng kéo lấy.

Nàng quay đầu nhìn thấy vầng sáng màu đen đại biểu cho A Huyền túm chặt lấy nàng.

Vầng sáng thuộc về linh hồn của nàng cùng A Huyền chạm nhau, bọn họ thế nhưng bắt đầu giao lưu.

A Huyền cảm thấy trên vầng sáng linh hồn Thanh Loan vết thương quá nhiều, Dung Chân nếu tùy tiện tiếp xúc, khả năng sẽ bị nhiều loại tin tức đột nhiên vọt tới làm đảo loạn thần thức của nàng.

Dung Chân năng lực là có hạn, lấy cường độ thần thức trước mắt, có lẽ không có biện pháp tiếp thu nhiều tin tức như vậy.

Đương nhiên, vết thương trên linh hồn Thanh Loan thật sự quá nhiều, điều này đối với Dung Chân mà nói cũng là một nơi phát ra lực lượng phong phú.

Dung Chân gật đầu với A Huyền ý nói không cần lo lắng.

Nàng có chừng mực, được A Huyền nhắc nhở, nàng sẽ chỉ đụng một chút vào vết thương trên vầng sáng linh hồn Thanh Loan thôi.

A Huyền không cản nàng nữa, hắn thừa nhận, hắn đơn thuần không muốn Dung Chân tới gần Thanh Loan kia.

Kkhông lâu trước đó,Thanh Loan này còn muốn trở thành linh thú khế ước của Dung Chân.

Dung Chân đương nhiên không biết miêu miêu nhà nàng tồn tại tâm tư nho nhỏ, nàng thật cẩn thận đi lại gần, thần thức mềm nhẹ mà chạm vào một chỗ vết thương trên vầng sáng linh hồn Thanh Loan.

Trí lựcThanh Loan so cổ điêu cao hơn chút, cho nên nó truyền tin tức cho Dung Chân vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, thậm chí có thể làm người ta lạc vào trong kí ức.

Dung Chân cảm giác được ý thức chính mình như bị thủy triều nuốt chửng, trong nháy mắt thất thần, thời điểm mở mắt ra thì nàng đã là thị giác của Thanh Loan.

—— Đương nhiên, lúc này nó còn chưa có tiến hóa, chỉ là một con thanh điểu bình thường.

“Mẹ, đây là cái gì?” Một thanh âm thanh thúy vang lên, khuôn mặt bé Diêu Thanh Lộ xâm nhập tầm mắt.

Diêu Nhất Nhu khom lưng, đem con thanh điểu nhỏ tuổi nhẹ nhàng phóng tới lòng bàn tay Diêu Thanh Lộ : “Là thanh điểu, Thanh Lộ nếu con dốc lòng chăm sóc, nói không chừng nó có thể biến thành Thanh Loan nha.”

“Là vậy sao? Con lợi hại như vậy, nó nhất định có thể biến thành Thanh Loan.” Diêu Thanh Lộ mi thon dài mở đầu câu chuyện, trong mắt lộ ra một chút tự tin.

Cảnh tượng cuối cùng dừng trước mắt Dung Chân là hình ảnh Diêu Thanh Lộ dùng sương sớm cùng ngũ cốc tinh khiết dỗ dành thanh điểu .

Hoá ra những vết thương trên vầng sáng linh hồn Thanh Loan đều liền kề nhau, Dung Chân thần thức lại chạm, là một cái hình ảnh hoàn toàn mới.

“Thanh Lộ sư tỷ, thanh điểu của tỷ nuôi lâu như vậy, tại sao thời điểm tỷ thí trong môn tỷ không bỏ ra nó chiến đấu?” Người mặc đồng phục Bích Nguyệt Tông tò mò hỏi.

“Ta tỷ thí còn cần thả ra vật nhỏ vô dụng này?” Diêu Thanh Lộ cười nhạt một tiếng, “Một mình cũng đủ thắng.”

“Nhưng là Thanh Lộ sư tỷ, tỷ mới vừa rồi hình như bị thương……” Đệ tử thật cẩn thận nhắc nhở.

“Câm miệng.” Diêu Thanh Lộ trừng hắn một cái, phất tay áo rời đi.

Thanh điểu được nàng hộ ở trong tay áo thò ra cái đầu nho nhỏ, trên cổ vờn quanh linh hoàn lấp lánh

Dung Chân cảm thấy kinh ngạc với hình ảnh trước mắt, nhưng mà…… Thanh Loan như thế nào sau đó lại bị thương?

Lại đụng vào vết thương tiếp theo, Dung Chân ở trong một mảnh tối đen thấy được ngọn đèn dầu chợt sáng lên.

Đêm khuya mộng tỉnh Diêu Thanh Lộ đứng dậy, thắp đèn, mồ hôi trên trán nàng chảy ròng ròng, thịnh khí lăng nhân (*chỉ nét mặt ai thấy cũng khiếp vía) mắt gắt gao nhìn chằm chằm thanh điểu trên bàn.

Nàng vươn một lóng tay, ở trên đầu thanh điểu sờ soạng một chút, trong nháy mắt, bởi vì linh thú cùng chủ nhân tâm ý tương thông, liên quan đến tiếp thu tin tức Dung Chân cũng tiếp thu được suy nghĩ khi đó của Diêu Thanh Lộ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đó là một cảnh tượng kỳ quái, lập loè trùng điệp vô số hình ảnh ——vượt qua phạm vi lý giải của thanh điểu.

Dung Chân phảng phất như xem một bộ phim, xem đến nghiện, lập tức đụng vào vết thương tiếp theo.

“Thanh Lộ sư tỷ, lần này tới Bích Nguyệt Tông khiêu chiến chính là đệ tử được tuyển chọn trong môn bọn họ, tu vi so ngươi cao hơn một bậc lại tu hành pháp thuật hệ hỏa, tỷ xác định muốn cùng hắn tỷ thí?” Đệ tử Bích Nguyệt Tông.

“Xác định.” Diêu Thanh Lộ nhướng mày, đem thanh điểu trên vai xuống dưới, “Ta còn có một con linh thú mà.”

“Thanh Lộ sư tỷ, không phải đâu……” Đệ tử kinh ngạc, hắn không nghĩ Diêu Thanh Lộ dám dùng tới thanh điểu.

Nhưng mà lúc tỷ thí, ngay thời điểm đối thủhướng Diêu Thanh Lộ đánh úp một đạo trường kiếm pháp thuật hệ hoả , Diêu Thanh Lộ vậy mà không chút do dự vứt thanh điểu ra ngoài.

Thanh điểu thực hiện chức trách của mình, nỗ lực ngăn cản, nhưng hỏa kiếm kia vẫn là đánh bại nó, linh hoàn rơi xuống mặt đất.

Diêu Thanh Lộ tức thì tìm đến cơ hội, lấy hoàn trạng pháp bảo đánh rơi đối thủ, cúi đầu nhặt thanh điểu lên.

Đầu ngón tay nàng cảm thụ được nhịp đập của mạch máu bên trong thân thể thanh điểu, nó còn sống.

Bóng đêm đèn khuya, Diêu Thanh Lộ nhìn thanh điểu bị thương trước mắt, lạnh mặt lấy ra pháp bảo.

Trăng tròn treo cao, nguyệt linh chi lực chính thịnh, pháp bảo dẫn động nguyệt linh, liên tiếp thành một đạo pháp thuật sáng tỏ, chỉ thẳng cổ thanh điểu.

Linh hoàn rách nát lập loè trên cổ thanh điểu, nó híp nửa mắt.

Trong nhà tối tăm, không thấy rõ biểu tình Diêu Thanh Lộ, nhưng cuối cùng, pháp lực trên pháp nàng đột nhiên tan hết, đôi tay mềm xuống dưới.

Một cái tay lạnh lẽo đem thanh điểu bắt lên, trên tay vẫn còn lạnh lạnh ướt át.

“Đồ vô dụng, cút đi.” Diêu Thanh Lộ nghẹn ngào nói, không lưu tình chút nào mà đem thanh điểu tung ra ngoài cửa sổ, phòng nàng gần vách núi, thanh điểu rất nhanh rơi xuống chỗ chân núi.

Lại sau đó, Dung Chân ở trong kí ức của Thanh Loan thấy được mặt mình, nàng khom lưng nhặt nó lên, mang về nhà.

Từ đó, trên vầng sáng linh hồn Thanh Loan không có vết thương, biểu hiện cho cảm xúc lúc sau của nó đều rất tốt, chấp niệm sâu nhất vẫn là bị Diêu Thanh Lộ vứt bỏ.

Dung Chân không biết nên tu bổ những vết thương này như thế nào, Thanh Loan nó…… Đến tột cùng muốn cái gì?

Nó không có khả năng muốn Diêu Thanh Lộ thu nó về lần nữa, nhưng chấp niệm duy nhất chính là chuyện Diêu Thanh Lộ vứt bỏ nó, hai cái mâu thuẫn với nhau, tựa hồ không có gì biện pháp hoàn mỹ nào có thể hoá giải, vậy những vết thương đó không có biện pháp nào chữa trị sao?

Dung Chân thử thăm dò chậm rãi tinh lọc, thần thức nàng nhè nhẹ từng đợt từng đợt màu trắng sáng lên, quấn quanh vầng sáng linh hồn Thanh Loan.

Nàng có thể chữa trị vết thương trên vầng sáng linh hồn Thanh Loan, chứng tỏ nó còn chưa chết tâm.

Chẳng lẽ nguyện vọng của nó là trở lại bên người Diêu Thanh Lộ?

Dung Chân vô cùng tò mò, vì thế nàng đánh bạo, trộm nhìn một chút xem Thanh Loan nằm mơ thấy gì để sau khi chữa trị cho Thanh Loan xong, phỏng theo mà làm trong thế giới hiện thực.

Dung Chân không nghĩ tới, linh thú này, nguyện vọng của nó là…… Có người có thể cứu được mẫu thân Diêu Thanh.

Mặc dù hoàn cảnh như vậy, nó vẫn như ban đầu hy vọng chủ nhân sống tốt, chấp niệm nó thế nhưng là…… Là cái này?

Dung Chân không dám tin tưởng, nhưng lượng lớn lấm tấm trên vầng sáng linh hồn được chữa trị rất nhanh đã mang năng lượng linh hồn cuồn cuộn hướng nàng nhào tới.

Nàng dễ dàng hấp thu những năng lượng này, nhiều ngày tu vi không được tiến thêm giờ tăng lên một chút.

Dung Chân cảm giác thần thức đã mỏi mệt tới cực hạn, nàng rời khỏi thế giới ý thức, linh thức quy vị.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nàng là ngồi ở tiểu đình trong viện tu luyện, khi mở mắt ra, trước mắt là mặt đất tuyết rơi, trắng xoá, sáng trưng, đâm vào đôi mắt nheo lại.

“Nó…… Nó muốn như vậy……” Dung Chân bế A Huyền đang ngồi xổm một bên lên, lẩm bẩm, “Ngươi thấy có được không?”

A Huyền một đường đi theo bên người Dung Chân, năng lực liên kết giữa linh thú khế ước và chủ nhân cực mạnh, thứ Dung Chân đã thấy, nó đều thấy được.

—— Nhưng cái này có liên quan gì tới hắn đâu?

Một con Thanh Loan ngốc đến đáng thương mà thôi.

A Huyền duy nhất cảm thấy kỳ quái ở chỗ là khi tiếp xúc ngẫu nhiên tin tức của Thanh Loan cùng Diêu Thanh Lộ, có cái hai trạm trung chuyển này, hình ảnh tư duy càng thêm hỗn loạn, căn bản đọc không ra nội dung.

Dung Chân ngước mắt nhìn lại, ở một gốc cây thanh tùng ngoại giới Thiên Lam Môn, Thanh Loan nằm trên nhánh cây nghỉ ngơi, một đường bay theo làm nó mệt muốn chết rồi.

Hiện tại nó thuộc về giấc mộng đẹp —— mẫu thân Diêu Thanh Lộ được người cứu.

Trong mộng, linh vũ thật dài trên đỉnh đầu Dung Chân rũ xuống, hơi hơi đong đưa, là màu sắc nhỏ sáng sủa vào đông.

Dung Chân đứng yên trong viện, nhắm mắt lại, không biết đang tự hỏi cái gì.

Nàng tự hỏi, nàng có thể chứ……

Dung Chân xác thật là không biết phối phương chế tác Chuyển Hồn Đan, nhưng không phải hoàn toàn không có hy vọng, bởi vì nàng đã biết tài liệu mấu chốt để chế tác Chuyển Hồn Đan là nhũ mao chó sói Ngân Tông .

Sau khi nàng kiểm tra lại tài liệu, mấy dúm nhũ mao chó sói Ngân Tông kia xác thật thiếu một chút, như vậy nàng có thể suy tính ra đại khái phạm vi thành phần, thử trước rồi điều chỉnh sau, có lẽ sẽ thử ra phối phương.

Chỉ là luyện dược cực kỳ hao phí tinh thần, cũng không biết nàng có thể thử bao nhiêu lần, trước khi thời gian Diêu Nhất Nhu hết có thể thành công hay không.

Ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, nếu đây là nguyện vọng Thanh Loan, nàng cũng không có biện pháp.

Dung Chân cúi đầu chạy vào nhà, lấy ra một cái dù.

Lần này, A Huyền không đi theo nàng, hắn nôn nóng ở trên mặt tuyết đi tới đi lui, dẫm ra một vòng lại một vòng dấu hoa mai.

Dung Chân ngu ngốc, Dung Chân ngu ngốc.

A Huyền ở trong lòng mặc niệm, hắn không hiểu, trong nhân loại làm gì có ai ngốc như vậy.

Ngay khi hắn bực bội, Dung Chân đã khom lưng bế hắn lên: “A Huyền, chúng ta đi thôi.”

A Huyền từ trong lòng ngực nàng trực tiếp lui ra ngoài, mắt lạnh nhìn Dung Chân, đôi mắt sắc bén híp lại.

Hắn sẽ không nói cho Dung Chân biết phối phương, cũng sẽ không giống như lần trước giúp nàng nữa.

Dung Chân cũng vô cùng rối rắm, nàng không thích Diêu Thanh Lộ, cho dù có dây dưa cũng không nghĩ đáp lại thỉnh cầu của nàng.

Nguyện vọng Thanh Loan trở thành lý do thúc đẩy mạnh nhất khiến nàng hạ quyết tâm.

Nàng chui vào dù, từng bước một đi tới trước sơn môn.

Lúc này, tuyết phủ đầy Thương Sơn, gió tuyết càng thêm lớn.

Hạt tuyết ập vào trước mặt, gió thổi đến gương mặt sinh đau, Diêu Thanh Lộ đã ở ngoài sơn môn đợi một ngày một đêm.

Trên người nàng bao phủ tuyết, lại không rảnh bận tâm bản thân, bởi vì nàng ở duy trì pháp lực làm thân thể Diêu Nhất Nhu ấm áp.

Dung Chân mở ra cấm chế sơn môn, một bước đã đi tới, dưới chân phát ra tiếng vang “Sàn sạt”.

Diêu Thanh Lộ không nghe được tiếng bước chân nàng, nhưng lúc này, một chiếc dù được che trên đỉnh đầu nàng.

Lúc ngẩng đầu, cặp mắt của Dung Chân sắc nhạt ôn nhu, hai tròng mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.

“Diêu cô nương, ta có thể thử chế tác Chuyển Hồn Đan, nhưng không thể bảo đảm thành công.”

“Đây là nguyện vọng của Thanh Loan - linh thú đã từng là của cô.”

“Nếu có thể luyện chế thành công, ta đưa cô Chuyển Hồn Đan, yêu cầu cô cùng ta làm một giao dịch.”

Dung Chân nhìn vẻ mặt kinh ngạc Diêu Thanh Lộ, dịu dàng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.