Chương trước
Chương sau
Bố Thẩm không do dự nói: “Được, chuyện này cứ giao cho bố xử lý.”

Đội trưởng Lăng nghe thế thì sửng sốt, mặc dù anh không hiểu tại sao Thẩm Thụy lại nói như vậy nhưng anh tin tưởng Thẩm Thụy.

Vì Tô Nguyên, hắn có thể không thèm chớp mắt bỏ ra hai trăm triệu đúc lại tượng vàng ở chùa Thiên Chiếu nên hắn không có lý do gì để hại cậu cả.

Bến cảng Bắc Kinh.

Nhà họ Thẩm vận dụng quan hệ giao thiệp nhiều năm của họ để đóng cảng Bắc Kinh trong một đêm, bù lại họ sẽ bồi thường số tiền bị tổn thất.

Vệ tinh của tập đoàn Thịnh Thế cũng nhắm vào bầu trời phía trên bến cảng, bắt đầu so sánh nhân viên lưu động đêm nay, rất nhanh khóa chặt mục tiêu là kho hàng.

Nhiệm vụ của đội trưởng Lăng đã hoàn thành, nhiệm vụ giải cứu con tin được giao cho lực lượng cảnh sát vũ trang.

“Đội trưởng, nếu lúc điều tra có vệ tinh hỗ trợ thì hiệu quả sẽ cỡ nào…” Tiểu Lý chọc đội trưởng Lăng, tặc lưỡi: “Có khi chúng ta không cần phải tăng ca, em sẽ tan làm sớm rồi đi chơi với bạn gái.”

Đội trưởng Lăng im lặng nhìn anh, không hề thương tiếc chọc thủng giấc mộng đẹp.

“Cậu có biết để huy động một vệ tinh cần bao nhiêu tài nguyên và người hợp tác không? Cậu tưởng nó giống như bật lap rồi chơi game à? Mơ đẹp ghê ta.” 

Trời bắt đầu đổ mưa, tầm nhìn của vệ tinh cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Thẩm Thụy mặc đồng phục chiến đấu và áo chống đạn, ban đầu cảnh sát không cho phép hắn tham dự hành động, sợ sẽ liên lụy cả đội.

Chỉ có Thẩm Thụy biết trạng thái không ổn của Tô Nguyên, hắn có linh cảm rằng nếu hắn không đi, có thể sẽ không bao giờ gặp lại đối phương nữa.

Vì vậy, Thẩm Thụy nói với cảnh sát: “Hãy để tôi đi cùng, nếu Tô Nguyên chết thì tôi cũng không thể sống nổi.”

Nhà họ Thẩm cũng đồng ý, nếu như có chuyện ngoài ý muốn sẽ không truy cứu trách nhiệm của cảnh sát.

Tâm trạng Tô Trạch phức tạp, suy đoán lúc trước đều bị đánh vỡ. Em trai của anh thật sự không nhìn sai người.

Tô Trạch trịnh trọng nói với Thẩm Thụy: “Cẩn thận, cả cậu và Tô Nguyên đều phải sống sót trở về.”

Thẩm Thụy gật đầu, đi theo quân đội vào trong mưa.

“Tất cả các đơn vị chú ý, tất cả các đơn vị chú ý…” Chỉ huy cảnh sát vũ trang nói: “Tôi nhắc lại một lần nữa, sự an toàn của con tin là ưu tiên hàng đầu trong chiến dịch này. Không được liều lĩnh, không được liều lĩnh. Hãy báo cáo khi đến địa điểm được chỉ định, hết.”

Trong đêm tối, đội cảnh sát vũ trang đã bao vây nhà kho từ xa rồi chậm rãi thu hẹp vòng vây.

“Bắn tỉa số một đã vào vị trí, hết.”

“Bắn tỉa số hai đã vào vị trí, hết.”

“Đội thứ nhất đã đến địa điểm chỉ định, hết.”



Tất cả các tiểu đội đều đã vào vị trí, chỉ chờ lệnh.

*

Trong kho hàng.

Thủ lĩnh bọn bắt cóc đứng ngồi không yên, thuyền tiếp ứng của gã mãi không thấy tới.

Bỗng có âm thanh rung động truyền đến, gã bình tĩnh đeo tai nghe bluetooth lên, sau đó ho nhẹ vài cái.

Tên đàn em: “Đại ca, anh sao thế, bị cảm hả? Em có mang theo thuốc này, để em tìm cho anh.”

Sau đó, gã đi lục túi của mình.

Thủ lĩnh của bọn bắt cóc: “…”

Điện thoại được kết nối.

“Bến cảng hỗn loạn rồi, rất nhiều thuyền bị chặn bên ngoài nên chắc phải đêm mai mới có thể vào cảng, chờ đi.”

Thủ lĩnh bọn bắt cóc run lên, ho một tiếng trả lời sau đó mặt không đổi sắc tháo tai nghe xuống.

Gã ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ thủy ở tầng trên của nhà kho, bên ngoài mưa phùn rả rích, dường như có thứ gì đó đang theo dõi gã từ trong bóng tối.

Không ổn rồi…

Có ai đó đang quan sát gã.

Thủ lĩnh bọn bắt cóc quanh năm quanh quẩn bên bờ vực nguy hiểm, trực giác về ranh giới sinh tử của gã nhạy bén vượt xa so với người thường.

“Bắn tỉa số một báo cáo, bắn tỉa số một báo cáo, hình như đối phương đã phát hiện ra tôi, biểu cảm không đúng, hết.”

Bắn tỉa nằm trên nóc nhà kho đối diện nhanh chóng nhận ra sự thay đổi ngay lập tức báo cáo.

Nghe vậy, Thẩm Thụy siết chặt khẩu súng trong tay, hít một hơi thật sâu để khiến mình tỉnh táo lại.

Thủ lĩnh của bọn bắt cóc không chần chừ nữa, cởi dây trói trên người Tô Nguyên rồi kéo cậu chạy lên xe.

Mặt tên đàn em tràn đầy khó hiểu, hỏi: “Đại ca, chúng ta lại đổi chỗ sao? Em còn chưa uống thuốc cảm, đại ca ăn xong rồi đi cũng được mà.”

Trên mái nhà.

“Bọn bắt cóc đang bắt con tin, chuẩn bị lên xe, xin chỉ thị, hết.”

Chỉ huy cảnh sát vũ trang hô lên: “Tất cả các đơn vị chú ý, hành động…”

Bỗng cửa nhà kho bị phá tan, lựu đạn và hơi cay bị ném vào bên trong.

“Không ổn, có cảnh sát…”

“Mau lên xe!”



Tô Nguyên nghe thấy vậy thì tháo bịt mắt ra, nhưng hơi cay thực sự quá mạnh khiến cậu không mở mắt nổi.

Có rất nhiều hàng hóa trong nhà kho này khiến cậu vô tình vấp phải chúng.

“Đau…”

Thủ lĩnh bọn bắt cóc đang kéo tay cậu cũng theo đó bị buông ra.

“Cảnh sát đây, tất cả giơ tay lên…”

Tên đàn em hoảng sợ gào lên: “Mau bắt con tin đi.”

Sau đó, gã bị bao vây bởi vài cảnh sát, bị súng chĩa vào không dám nói một lời.

Mùi hương ngột ngạt trong không khí từ từ tiêu tán, Tô Nguyên thử mở mắt ra.

Mùi khói lượn lờ trước mắt, bóng người đông nghịt không thể nhìn thấy rõ đâu là địch đâu là ta, không ai dám nổ súng.

Lúc này, trước mặt cậu có một khẩu súng đang nằm trên mặt đất, chắc là vừa rồi tên thủ lĩnh của bọn bắt cóc đánh rơi.

Tô Nguyên cầm lấy khẩu súng nặng trịch lạnh lẽo ấy, không khỏi cười khẽ.

[Có vẻ như không thể đi đến biển sâu được rồi.]

Tai Thẩm Thụy khẽ giật, hắn không do dự chạy về phía giọng nói ấy.

Nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Nhà kho này giống như một căn cứ thực chiến của CS*, đường đi vô cùng phức tạp.

(*)

CS 实战基地: Hình như là bãi tập bắn súng ấy.

Dựa vào trực giác, Thẩm Thụy giẫm lên đống hàng và chạy về phía Tô Nguyên.

Nhưng hàng hóa quá nhiều, rất dễ dàng để ẩn mình trong đó, hắn lại không dám hô to lên vì sợ bọn bắt cóc sẽ để mắt tới. Trong chốc lát hắn không thể tìm thấy cậu.

Ở nơi nào, rốt cuộc Nguyên Nguyên của hắn đang ở đâu?

Tiếng hít thở của Thẩm Thụy nặng nề hơn rất nhiều, mồ hôi chảy xuống mắt cũng không rảnh lau đi, ánh mắt quét qua tất cả những chỗ có thể giấu người.

[Mình mệt mỏi, muốn ngủ quá. Ngủ ngon nhé cả thế giới.]

Bỗng nhiên Thẩm Thụy quay đầu lại, nét mặt mừng rỡ trở nên tái nhợt chỉ trong nháy mắt.

… Tô Nguyên đang giơ khẩu súng lên và nhắm vào thái dương của chính mình.

“Đứng im, giơ tay lên.”

Kẻ cầm đầu bọn bắt cóc dí súng vào sau đầu Thẩm Thụy.

Tô Nguyên nghe thấy giọng nói của tên thủ lĩnh thì quay đầu lại nhìn.

Bởi vì thùng hàng che tầm nhìn nên Tô Nguyên không nhìn thấy bóng dáng tên thủ lĩnh mà chỉ có thể nhìn thấy bàn tay cầm súng.

“Thẩm Thụy…”

Tô Nguyên khẽ thì thầm, bàn tay cầm súng run rẩy, dưới ánh mắt đau thấu tâm can của Thẩm Thụy, cậu chậm rãi hạ súng xuống.

Sau đó đổi hướng.

Nhắm vào cái tay kia rồi nổ súng.

“Pằng…”

Tên cầm đầu bọn bắt cóc hét thảm thiết, hoàn toàn không biết bên kia có người mai phục, hơn nữa còn dám nổ súng.

Không, đó không phù hợp với tác phong của cảnh sát.

Chẳng lẽ là kẻ phản bội?

Trong đôi mắt tên cầm đầu lóe lên sự hung ác, khẩu súng vừa rồi của gã đã bị Thẩm Thụy đá bay.

Gã cười gằn, lôi một khẩu súng khác ra từ sau lưng, dùng tay trái nhắm thẳng vào hướng nổ súng vừa rồi.

“Pằng…”

Một cái lỗ bị bắn thủng ở phía trên thùng hàng.

Tô Nguyên im lặng mỉm cười, vừa nãy sau khi nổ súng cậu cũng tiện thể nằm xuống, may mắn tránh thoát được viên đạn vừa rồi.

[Thật là… buồn cười quá, đáng lẽ mình không nên nằm xuống.]

Trái tim của Thẩm Thụy bị siết chặt lại, nhìn viên đạn bay qua hắn đi đến chỗ Tô Nguyên, còn hắn thì không thể làm gì được.

Mãi đến khi thấy phát súng ấy lệch, cơ thể cứng đờ của hắn mới bắt đầu cử động.

Khả năng bắn súng của bọn bắt cóc này tốt một cách đáng ngờ.

Không kịp nghĩ kĩ, Thẩm Thụy ôm lấy Tô Nguyên, từng viên đạn không ngừng bắn tới ở sau lưng, bắn trúng vào áo chống đạn của hắn.

Dường như hắn đã quên đi sự sống và cái chết.

Hắn liều lĩnh đứng chắn trước người Tô Nguyên.

Vì cậu che gió chắn mưa.

Thẩm Thụy dùng chân đá vào thùng hàng bên cạnh, chiếc thùng rơi bịch một cái xuống đất.

Vừa vặn chắn trước hai người họ.

“Nguyên Nguyên, đừng chết, xin em…”

Trong mắt tràn đầy sự van xin, Thẩm Thụy nắm lấy tay phải của Tô Nguyên, nhẹ nhàng tách tay cậu ra rồi ném súng đi thật xa.

Tô Nguyên im lặng một lúc, cũng không giãy giụa.

[Đáng tiếc…]

Nhóm cảnh sát vũ trang nhanh chóng bắt gọn cả băng cướp.

Không có con tin ở trong tay, bên cảnh sát lại người đông thế mạnh, trang bị đầy đủ, không ai ngu ngốc đến mức đi chống cự.

Ngoại trừ tên thủ lĩnh bị thương do Tô Nguyên bắn. 

Lần hành động này diễn ra suôn sẻ, Tô Nguyên và thủ lĩnh bọn bắt cóc đều được đưa đến bệnh viện.

*

Bệnh viện tư nhân của nhà họ Lăng.

“Dù có mặc áo chống đạn thì cậu cũng không thể làm như vậy chứ.” Lăng Chính líu lưỡi nhìn tấm lưng bị tụ huyết của Thẩm Thụy: “Cậu cho Tô Nguyên cả mạng sống của mình hả.”

Anh em của anh đúng thật là thâm tình.

Mà cũng không đúng, hình như nhiều thế hệ nhà họ Thẩm đều thâm tình như vậy.

Thẩm Thụy đau đớn kêu lên, hắn đang nằm để bác sĩ bôi thuốc cho.

“Em ấy là mạng sống của em.”

Lăng Chính bất lực nói: “Được rồi, Tô Nguyên không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”

“Bọn bắt cóc này cũng thú vị đấy, đã bắt cóc con tin mà còn cho người ta uống thuốc nữa, anh phục luôn.”

Ánh mắt Thẩm Thụy lạnh lùng, nhớ đến việc tìm thấy một túi dược liệu to trên xe bọn chúng đủ để Tô Nguyên uống trong mấy tháng, quả nhiên chúng muốn mang Tô Nguyên ra nước ngoài.

Mà người này, có lẽ không phải là Lâu Thời Tấn.

Lúc này, ở cục cảnh sát.

“Đội trưởng, thủ tĩnh của bọn bắt cóc khăng khăng rằng không có ai ra lệnh cho bọn chúng. Gã nói là bị đống vàng ở chùa Thiên Chiếu làm cho hoa mắt nên mới nảy sinh lòng tham bắt cóc Tô Nguyên.”

“Đó là một lời nói dối. Bọn chúng không sắp xếp người đi lấy tiền chuộc, mục tiêu thực sự của bọn chúng là Tô Nguyên mới đúng.”

“Tô Nguyên trêu ghẹo ai mà sao cả đám đều nhìn chằm chằm cậu ấy nhỉ? Đầu năm nay con trai nhìn đẹp mắt cũng rất nguy hiểm…”

“Bọn họ phá hỏng kế hoạch của Lâu Thời Tấn. Chậc, quanh đi quẩn lại, nếu không có Thẩm Thụy dẫn đường thì có lẽ bọn chúng đã thành công rồi. Nhưng tại sao Thẩm Thụy lại biết Tô Nguyên ở bến cảng nhỉ? Chẳng lẽ là tâm linh tương thông?”

“Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng Lâu Thời Tấn không thoát khỏi liên quan. Có thể cậu ta đã bảo tóc tím đánh ngất đám tóc vàng, lại còn muốn giả oan thoát tội, mấy cái tính toán nhỏ nhặt này mà cũng qua mắt được chúng ta hay sao?

“Ôi này, tên tóc vàng còn khóc nói rằng mình bị tên tóc tím sai khiến, dụ vệ sĩ và thợ chụp ảnh đi chỗ khác. Kết quả là phải bồi thường 80.000 tệ tiền máy ảnh, bây giờ không có tiền trả người ta thì phải làm sao? Chờ được nhận phúc lợi bao ăn bao ở đi.”

“Vụ án lớn như vậy, có lẽ sẽ ngồi tù cả đời, thủ lĩnh của bọn bắt cóc không muốn giảm án sao? Điều tra quan hệ xã hội của gã chưa?”

“Gã chỉ còn một người mẹ bị mù sống trong viện dưỡng lão tư nhân, đã nộp phí ở đó năm mươi năm, đủ để bà ấy ở cả đời.”

“Không có gì lạ khi gã không hé răng nửa lời, người đe dọa đã trả tiền cho gã, điều tra sẽ khó khăn lắm đây.” 

“Cái này thì có là gì, Thẩm Thụy đặt Tô Nguyên trong mắt, còn vì cậu ấy mà đỡ mấy phát súng. Nhà họ Thẩm là trâm anh thế phiệt, sau này chắc chắn sẽ bảo vệ cậu ấy gắt gao.”

Đội trưởng Lăng không nói gì, nghe những suy đoán huyên thuyên của cấp dưới, trong lòng cũng hiểu vụ án này đến đây là kết thúc.

Sau đó, y nói về diễn biến vụ án cho Thẩm Thụy.

Giọng nói của Thẩm Thụy lạnh lùng: “Cảm ơn cảnh sát Lăng, đại khái tôi cũng đoán được là ai rồi, các anh có thể kết án rồi, còn lại tôi sẽ tự mình xử lý.”

Thù này, hắn sẽ tính toán rõ ràng từng chút một với Tạ Bân.

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là tâm bệnh của Tô Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.