“Ưm…” Tô Nguyên suýt nữa thở không ra hơi.
Thẩm Thụy bịn rịn không muốn buông cậu ra.
Thế giới động vật vẫn đang chiếu nhưng dường như cả hai người đều không nghe thấy, chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Hô hấp của Thẩm Thụy còn chưa bình ổn lại, hắn cúi đầu rồi nhẹ giọng hỏi: “Nguyên Nguyên, em đang sợ cái gì?”
Đôi mắt của Tô Nguyên lay chuyển, hai tay vẫn đang ôm cổ đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, tình yêu và sự bao dung hiện rõ trong đôi mắt của Thẩm Thụy.
[Mình đang sợ cái gì? Mình… sợ sao?]
[Đúng vậy nhỉ, mình sợ hãi.]
[Mình sợ cuối cùng sẽ đến một ngày mình phải tỉnh khỏi giấc mộng lớn này. Khi ngước mắt nhìn quanh bốn phía, vẫn chỉ có một mình mình lẻ loi.]
[Em sợ em yêu anh, nhưng rốt cuộc lại bị bệnh tật đánh bại.]
[Em sợ bỏ lại anh một mình trên đời này, ngày ngày đều nhớ nhung nhưng không bao giờ gặp lại em.]
[Em sợ một ngày nào đó anh xảy ra chuyện, rời đi trước em một bước.]
[Mình… mình thật sự sợ, mình không biết mình đang sợ cái gì. Dường như cái gì cũng không sợ, nhưng dường như lại sợ tất cả…]
Thẩm Thụy nghe thấy tiếng lòng của đối phương càng ngày càng bối rối, người cậu cũng hơi run lên. Hắn chỉ có thể cắt đứt suy nghĩ của cậu: “Nguyên Nguyên, em nhìn anh này.”
Tô Nguyên dần dần bình tĩnh trở lại, im lặng tập trung nhìn Thẩm Thụy.
“Nguyên Nguyên, thật ra anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-duoc-ban-cung-phong-cuu-vot/2889571/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.