Chương trước
Chương sau
Chử Duyên cảm thấy trong lòng hơi chua xót.

Dương Lưu Thanh vênh váo, tự đắc nhìn cậu.

Giống như hắn đã báo được một mối thù lớn vậy, cả người đều tràn đầy khí thế. Thấy Chử Duyên không nói chuyện, hắn liền cho rằng Chử Duyên đuối lý, rốt cuộc đã không còn biện giải được nữa.

Giống như hồi lớp 10 vậy.

Trong lúc Chử Duyên không nói chuyện, Tiêu Trình Trình vừa gấp vừa tức.

“Dương Lưu Thanh, cậu đang nói cái gì vậy hả!”

Cậu chàng căm tức nhìn Dương Lưu Thanh: “Sao Chử Duyên có thể trộm đồ được! Đây là điện thoại của cậu ấy!”

Chử Duyên rất yêu quý điện thoại Hoắc Kiệu đưa cho cậu. Bình thường cậu rất ít dùng ở trường, lần đó ở tiệm bán đá bào cậu cũng chỉ lặng lẽ gửi tin nhắn cho Hoắc Kiệu ở dưới bàn thôi, vậy nên cũng có rất nhiều người không biết Chử Duyên đổi điện thoại.

Nhưng Tiêu Trình Trình thường ở cạnh Chử Duyên thì biết.

Nghe Tiêu Trình Trình nói, Dương Lưu Thanh toét miệng: “Cậu nói vậy ai tin được, hai cái điện thoại này cái nào mới là của cậu ta, không phải cậu ta biết rất rõ sao?”

Hắn nhìn bạn học xung quanh, cười nói: “Có lẽ mấy cậu không biết, Chử Duyên đã có tiền án rồi! Hơn nữa quan trọng là bên trong điện thoại này có chứng cứ!”

Dương Lưu Thanh giơ điện thoại lên, lớn giọng nói: “Người làm mất điện thoại này đã gọi cho cậu ta nhắn cho cậu ta rất nhiều rồi, nhưng Chử Duyên đều không trả lời. Mà cậu ta quyết định tắt máy giấu ——“

Hắn còn chưa nói xong thì đã bị một bàn tay thon dài chặn ngang.

Là Hoắc Kiệu.

Hẳn là Hoắc Kiệu tắm ở sân vận động rồi. Hắn thay một bộ đồ khác, trên tóc còn có chút hơi nước ẩm ướt, khi rũ xuống càng làm cho mặt mũi thêm sắc bén.

Lúc hắn đi ngang qua Chử Duyên, Chử Duyên còn ngửi thấy hơi thở rất thanh đạm trên người của hắn.

Hoắc Kiệu hơi dùng lực ở tay, dễ như trở bàn tay mà đoạt lấy được điện thoại trong tay của Dương Lưu Thanh.

“...... Đi.” Dương Lưu Thanh hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn Hoắc Kiệu cầm điện thoại rồi click mở.

Hoắc Kiệu hơi rũ mắt nhìn điện thoại, rồi sau đó cười như không cười mà liếc nhìn Dương Lưu Thanh một cái, “Cậu nói ai trộm điện thoại?”

Có lẽ là vì Hoắc Kiệu rất cao, khí thế trên người cũng đủ, thế nên Dương Lưu Thanh không tự giác yếu đi trước mặt hắn. Hắn ngơ ngác mở miệng, “Chử Duyên trộm......”

Liền nghe thấy Hoắc Kiệu cười nhạo một tiếng.

Ánh mắt của Hoắc Kiệu trông rất hứng thú mà nhìn Chử Duyên. Sau khi đối diện với Chử Duyên một lúc, hắn bĩu môi không mấy rõ ràng, giọng điệu bình thản nói một câu, “Cậu nhầm.”

“Cái gì?” Dương Lưu Thanh ngơ ngác.

Lúc này Hoắc Kiệu mới nhìn sang Dương Lưu Thanh, biểu cảm trên mặt mang theo chút hài hước, “Tôi nói, cái điện thoại này là do tôi đưa cho Chử Duyên.”

Dương Lưu Thanh: “???”

“Sao có thể!” Hắn lập tức hét lên, “Trong đó còn có tin nhắn do người làm mất gửi tới......”

Sau đó hắn trơ mắt nhìn Hoắc Kiệu nhân lúc hắn còn chưa phản ứng lại được mà bấm lên điện thoại vài cái, một hơi xoá hết tin nhắn.

Hoắc Kiệu cong môi, nhìn Dương Lưu Thanh, “Hửm?”

Dương Lưu Thanh: “......”

Hắn đã biết Hoắc Kiệu đang cố ý bao che cho Chử Duyên rồi. Điều này khiến cho hắn oán hận trừng mắt nhìn Chử Duyên, lại đành phải lặng lẽ thu về dưới ánh nhìn chăm chú đến gần như sắc bén của Hoắc Kiệu.

Giọng hắn khô cằn, không cam lòng mà nói một câu: “...... Có thể là tôi nghĩ sai rồi.”

Hoắc Kiệu “Ồ” một tiếng, lại nhìn những người khác ở xung quanh, nhẹ nhướng mày, “Mấy người có ý kiến gì với quà tôi tặng bạn cùng bàn à?”

“Không có không có!”

Mấy người bị hắn nhìn chăm chú đều rùng mình rồi vội vàng lắc đầu. Hoắc Kiệu cho người ta cái điện thoại cũng không có việc gì phải chuyện bé xé ra to. Hơn nữa, dù cho không phải như vậy thì Hoắc Kiệu cũng đã nhận về mình rồi, bọn họ còn có thể nói cái gì nữa.

“Được rồi, Hoắc Kiệu đưa Chử Duyên cái điện thoại có làm sao đâu!” Lục Khải Thanh phất tay, “Đừng chuyện bé xé ra to nữa, giải tán đi, giáo viên sắp tới rồi.”

Sau khi nói xong, hắn lại đi đến trước mặt Hoắc Kiệu rồi nghiêm túc nói: “Nói thật nhé, anh Hoắc à, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, không ấy anh xem coi khi nào thì cũng tặng em một cái?”

Hắn vừa bộc bạch những lời này, không khí trong phòng học nháy mắt không còn trầm trọng nữa. Các bạn học đều cười, rồi sau đó từng người đều rời đi đến chỗ ngồi của chính mình.

“Mày thôi đi, khôn như mày ở quê tao đầy.”

Tần Mạc tát Lục Khải Thanh một cái: “Có tặng thì cũng tặng tao trước, tao với anh Hoắc đây là quan hệ ngồi trước ngồi sau đấy!”

Hắn thấy quần chúng vây xem đã giải tán muốn hết rồi mới nhỏ giọng hỏi, “Tình huống gì thế?”

Hoắc Kiệu không mặn không nhạt mà nhìn Chử Duyên.

Chử Duyên vẫy tay, “Nói với mấy cậu sau ha.”

“Vậy được rồi.” Tần Mạc nhún vai, rồi về chỗ ngồi.

Chử Duyên thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vừa nãy cậu còn lo Hoắc Kiệu vả mặt mạnh quá sẽ khiến Dương Lưu Thanh tỉnh ngộ được rằng chuyện này do cậu bày ra nữa kìa.

Nhưng bây giờ xem ra Dương Lưu Thanh vẫn còn cảm thấy cậu trộm điện thoại, hoặc nói cách khác là, Dương Lưu Thanh muốn tin như vậy.

Thật ra ngay từ đầu Chử Duyên quyết định làm như vậy chỉ là vì muốn nghiệm chứng* xem có phải Dương Lưu Thanh thật sự như cậu suy đoán như vậy hay không. Vậy nên cậu mới mang theo hai cái điện thoại, hơn nữa đều gắn sim vào, những cuộc gọi và tin nhắn trong cái điện thoại đó cũng là do cậu nhờ Hạ Gia Khâm gửi qua.

*Nghiệm chứng: Tìm bằng chứng để cho thấy là thật.

Sau đó nhìn thấy phản ứng của Dương Lưu Thanh, Chử Duyên liền đoán chừng được chuyện gì xảy ra.

Một nguyên nhân khác là, cậu cũng muốn thử xem có thể tìm về được ký ức mà nguyên thân đã cố tình quên đi hay không.

Chử Duyên không có kinh nghiệm trên phương diện này. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán đối với Dương Lưu Thanh mà tạo ra một ít cảnh tượng kích thích hắn cho hắn nhìn.

Nhưng mà kế hoạch này vẫn rất thành công. Cậu thật sự nhớ lại được, chỉ là nó không phải là ký ức vui vẻ gì cho cam mà thôi.

Ngoại trừ chuyện này, Dương Lưu Thanh còn làm cậu thấy ngoài ý muốn một chút, đó là cái iPad mà hắn lấy ra có thể là của Tiêu Trình Trình.

Trước đó không phải là Chử Duyên không nghĩ tới chuyện Dương Lưu Thanh sẽ trộm đồ hoặc là lấy những thứ khác đi hãm hại cậu, chỉ là cậu không nghĩ tới sẽ là cái iPad của Tiêu Trình Trình. Chuyện này làm cậu cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì cũng không quá ngoài ý muốn.

Mặc kệ là như thế nào, Chử Duyên cảm thấy kế hoạch kế tiếp của cậu hẳn đã có thể tiếp tục tiến hành rồi.



Hoắc Kiệu nhìn dáng vẻ một chốc trầm trọng một chốc nhẹ nhõm của Chử Duyên.

Hắn không khỏi nhẹ nhướng mày, có chút buồn bực mà nghĩ sao tâm sự của Chử Duyên lại nhiều như vậy.

Dường như lúc này Chử Duyên đã bình ổn lại cảm xúc rồi, cậu ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Kiệu.

Đôi mắt vừa đen vừa bóng bẩy như con nai con.

Đột nhiên Hoắc Kiệu cảm thấy tim mình như bị đánh nhẹ một cái.

Hắn cảm thấy không ổn mà nhíu mày, hỏi Chử Duyên: “Cậu đang làm gì?”

Nếu vừa nãy không nhận thấy được ánh mắt của Chử Duyên cùng với những động tác nhỏ thừa thãi đó của cậu thì hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Dương Lưu Thanh như vậy.

Chử Duyên không bị doạ bởi gương mặt lạnh lùng đó của hắn, cậu giơ ngón tay cái lên với Hoắc Kiệu.

“Hoắc Kiệu, vừa nãy cậu phối hợp tốt lắm đó, rất tuấn tú.”

Hoắc Kiệu: “......”

Hắn thầm nghĩ Chử Duyên là người khen thành tinh sao, hở chút là khen hắn đẹp.

Hoắc Kiệu nhìn Chử Duyên, “Chậc” một tiếng, hắn hơi bực bội mà nói: “Thật ra muốn chứng minh đây là điện thoại tôi đưa cho cậu đâu có phiền phức như vậy.”

“Ừm?” Chử Duyên chớp mắt.

Liền thấy Hoắc Kiệu duỗi tay ra trước mặt cậu, “Đưa điện thoại cho tôi.”

“Ò, được.”

Chử Duyên ngoan ngoãn đưa điện thoại cho hắn.

Hoắc Kiệu lật sang mặt trái của điện thoại rồi đưa cho cậu nhìn, “Phát hiện cái gì không?”

Chử Duyên nghi hoặc nhìn thử, không có phát hiện cái gì.

Cậu khẽ nhíu mày, tỉ mỉ nhìn lại một lần nữa, bỗng nhiên kinh ngạc mà mở to hai mắt.

Đó là ở dưới đáy cái điện thoại, hợp nhất với tên thương hiệu được ghi bằng tiếng Anh, mười phần nhạt nhoà, là hai chữ cái tiếng Anh “HQ*”.

*Hoắc Kiệu (霍侨): Huò qiáo

Hoắc Kiệu thấy cậu phát hiện liền hơi mất hứng thú mà trả lại điện thoại cho cậu.

Chử Duyên thấy rất lạ, cậu hỏi Hoắc Kiệu, “Đều có trên điện thoại của cậu à?”

Hoắc Kiệu hời hợt “Ừm” một tiếng.

Điện thoại mà mỗi lần Hoắc Vị Bình kêu trợ lý đưa cho hắn đều là được cố ý làm ra. Dù cho hắn cũng không biết cái này có ý nghĩa gì, Hoắc Vị Bình vẫn cứ khăng khăng làm như thế.

Hoắc Kiệu nhìn thấy vẻ mặt “Muốn nhìn xem” của Chử Duyên, liền đưa điện thoại của mình cho cậu.

Chử Duyên nhận lấy điện thoại của Hoắc Kiệu. Quả nhiên cũng thấy được kí hiệu “HQ” ở mặt trái điện thoại.

Cậu không khỏi thầm nghĩ, cũng may Hoắc Kiệu chưa nói cho Dương Lưu Thanh chuyện này, nếu không thì lòi đuôi rồi.

Nghĩ như vậy, Chử Duyên liền nói ra.

Hoắc Kiệu lại nhíu mày, hỏi cậu, “Cậu nói muốn tự mình giải quyết là như vậy sao?”

Chử Duyên “A” một tiếng, thoạt nhìn trông khá ngượng ngùng.

Cậu nghĩ chút rồi nói: “Chưa xong đâu, nhưng mà chắc cũng nhanh thôi.”

Sau khi nói xong, Chử Duyên liền an tĩnh.

Hoắc Kiệu chú ý đến tầm mắt của Chử Duyên dừng lại trên một góc bàn, dường như lại ngẩn người.

Sườn mặt của cậu trông rất ngoan, chóp mũi rất cao, lông mi rất dài.

Trong lòng Hoắc Kiệu đột nhiên có hơi hụt hẫng.

Hắn nhớ tới khi hắn đi vào phòng học, nhìn thấy dáng vẻ Chử Duyên rũ mắt nhìn chằm chằm bàn học. Lúc ấy Chử Duyên đứng giữa đám người, nhưng trông lại rất lẻ loi.

Đối diện với vẻ mặt cười nhạo của Dương Lưu Thanh, Chử Duyên chỉ trầm mặc mà không nói lời nào.

Lúc ấy Hoắc Kiệu chú ý đến đuôi mắt hơi phiếm hồng của Chử Duyên, trong lòng hắn liền nhịn không được mà thấy bực bội.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Kiệu ngại phiền mà “Chậc” một tiếng. Ánh mắt của hắn cũng trầm xuống vì bực bội, rồi hắn làm ra hành động mà chính hắn còn cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

Hắn nâng cằm Chử Duyên lên.

Sau đó Hoắc Kiệu nghĩ chút, cảm thấy hắn đang bị cảm xúc “Xúc động” chi phối.

Vốn dĩ trong đầu Chử Duyên nghĩ tới những hình ảnh nguyên thân bị bắt nạt nên cảm thấy không mấy vui vẻ.

Cậu tụt cảm xúc mà ngơ ngác một hồi. Đột nhiên cậu cảm thấy có một bàn tay nâng cằm mình lên, Chử Duyên lập tức đối diện với gương mặt hơi bị phóng đại của Hoắc Kiệu.

“?”

Chử Duyên hơi ngơ ngác, cậu không phản ứng lại kịp mà chớp mắt.

Hoắc Kiệu lại rất chăm chú nhìn đôi mắt của cậu.

Vì thế trong mắt của Chử Duyên bày ra mặt mày anh tuấn thon gọn của Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu có đôi mày sắc bén hơn so với người bình thường. Khi hắn ép mày lại, thần sắc không kiên nhẫn mà nhìn người khác thì phảng phất như mặt mày hắn sẽ càng thêm lạnh lẽo, âm trầm.

Còn khi hắn không biểu hiện ra cảm xúc gì, thì cũng chỉ làm cho người khác cảm thấy hắn rất lạnh lùng tàn nhẫn.

Mà trước mắt cậu, Hoắc Kiệu chăm chú nhìn Chử Duyên lại khiến cho Chử Duyên một loại cảm nhận khác.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt của Hoắc Kiệu giống như có lực hấp dẫn vậy. Cậu ngơ ngác nhìn, có hơi không thể rời mắt được.

Cậu nghe thấy giọng trầm của Hoắc Kiệu, “Khóc à?”

Chử Duyên ngẩn người.

Hoắc Kiệu liền chạm vào đuôi mắt của cậu.

Nơi đó đã trở nên phiếm hồng hơn vì cảm xúc vừa nãy của Chử Duyên.

Chử Duyên cảm thấy hơi ngứa. Cậu chớp mắt một chút.

Làn da trắng nõn nhanh hơn suy nghĩ của cậu một chút mà ửng đỏ lên, rồi rất mau nó đã chuyển từ nhạt sang đậm.

“......”

Hoắc Kiệu nhìn Chử Duyên đỏ mặt, hắn mới chậm chạp nhận ra hành động của hắn không hợp lẽ thường.

Hắn cũng ngẩn ra một chút, rồi sau đó nhanh chóng rụt tay về.

Hoắc Kiệu thấy ảo não vì sự xúc động của mình.

Chử Duyên “A” một tiếng, cậu cảm thấy mặt mình như muốn bị thiêu cháy rồi.

Cậu trì độn duỗi tay ra chạm vào đuôi mắt mình, giọng điệu chần chừ, “Rất đỏ sao?”

Chử Duyên nhận ra có lẽ Hoắc Kiệu hiểu nhầm rồi.

Cậu không muốn hình tượng của mình trong lòng Hoắc Kiệu trở thành một thằng mít ướt, bởi vậy nên cậu vội vàng nói: “Không có, tớ không khóc đâu. Chỉ là khi nãy nghĩ đến một số chuyện không vui thôi.”

Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng, chưa nói là có tin hay không.

Chử Duyên lo đuôi mắt mình thật sự đỏ quá sẽ khiến người khác hiểu nhầm, liền hỏi lại lần nữa, “Thật sự rất đỏ sao?”

Hoắc Kiệu nhìn cậu, một lúc lâu sau mới nói, “Không đỏ.”

“Ò ò.” Chử Duyên yên lòng.

Ánh mắt của Hoắc Kiệu dừng trên vành tai đỏ lên của Chử Duyên, không dấu vết mà hơi cong môi lên, thầm nghĩ, không đỏ bằng mặt của cậu.



Hôm nay là thứ năm.

Trước khi tan học buổi chiều, Chử Duyên làm hai chuyện.

Chuyện thứ nhất là hỏi Tiêu Trình Trình gần đây Dương Lưu Thanh có thiếu tiền không.

Khi bị Chử Duyên hỏi, Tiêu Trình Trình rất kinh ngạc mà nhìn cậu.

“Chử Duyên, sao cậu biết được vậy?” Tiêu Trình Trình giật mình nói.

Nghĩ một chút, cậu chàng lại nói: “Thật ra tớ cũng không chắc lắm.”

“Trước kia cậu ta hay mượn tiền của tớ ấy, nhưng mà lần trước tớ với cậu ta có chút mâu thuẫn nên cậu ta không hỏi mượn tớ nữa.”

“Nhưng tớ nghe mấy thằng bạn cùng phòng nói gần đây Dương Lưu Thanh cũng hỏi mượn tiền bọn họ. Ò, hình như là có quan hệ với đối tượng yêu qua mạng của cậu ta ấy. Cậu ta thường mua trang bị trò chơi cho đối tượng yêu qua mạng của cậu ta ấy.”

Tiêu Trình Trình buông ta, “Bọn tớ còn nghi ngờ có phải cậu ta bị lừa rồi hay không, bây giờ không phải có rất nhiều kẻ lừa đảo qua cái loại yêu qua mạng này sao?”

Chử Duyên chớp mắt, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra một câu, “Vậy hẳn là cậu ta rất thích đối tượng yêu qua mạng đó.”

“Còn không phải là vậy sao.” Tiêu Trình Trình mếu máo: “Vốn dĩ tớ còn hơi lo lắng cho cậu ta, nhưng hôm nay cậu ta nói cậu như vậy, tớ cũng không muốn nhọc lòng vì cậu ta nữa!”

Chử Duyên cười, cậu vỗ bả vai của Tiêu Trình Trình, “Cảm ơn cậu nha, Trình Trình.”

......

Còn chuyện thứ hai là Chử Duyên nhờ Tần Mạc, kêu bọn họ sau khi tan học buổi chiều hôm nay có thể thể đánh bóng với Dương Lưu Thanh một lúc không.

Không cần quá lâu, hai ba mươi phút là được rồi.

Chơi bóng đối với Tần Mạc không có vấn đề gì, sau khi tan học mỗi ngày hắn đều muốn đánh một lúc.

Nhưng hắn có hơi kháng cự chuyện cùng chơi bóng với Dương Lưu Thanh.

Tần Mạc không hiểu nổi mà nhìn Chử Duyên, hắn không quá cam lòng mà nói: “Nhưng mà cậu ta chơi bóng dở lắm.”

Nhưng mà sau khi Chử Duyên đưa ra lời mời bao hắn uống Coca một tháng, Tần Mạc đã sảng khoái đồng ý rồi. Hơn nữa hắn còn tỏ vẻ không cần đến một tháng, chỉ cần một tuần là được rồi.

Sau khi làm xong hai chuyện đó, Chử Duyên liền lái xe trở về phố Tiểu Bàng.

Bởi vậy Chử Duyên cũng không biết Tần Mạc vừa quay đầu đã bán cậu rồi.

Tần Mạc gửi tin nhắn cho Hoắc Kiệu trên send, kể lại hết chuyện Chử Duyên nhờ hắn tìm Dương Lưu Thanh chơi bóng rổ cho Hoắc Kiệu biết.

Sau khi nói xong, hắn hỏi Hoắc Kiệu, “Rốt cuộc Chử Duyên muốn làm gì vậy ta? Nghĩ không ra nổi.”

Hoắc Kiệu trả lời hắn: “Mày không nghĩ ra nổi cũng bình thường.”

Tần Mạc: “???”

“Anh trai à, tao cảm thấy lời nói này của mày không thích hợp lắm á.”

Hoắc Kiệu nói: “Không cần cảm thấy, chính là như vậy.”

Hắn hỏi chuyện khác, “Mày kêu Chử Duyên bao mày uống Coca một tuần?”

“Không phải tao kêu,” Tần Mạc nói: “Vốn dĩ cậu ấy muốn mời tao một tháng, tao còn giảm cho cậu ấy nữa, tao cũng thật là tri kỷ quá!”

Hoắc Kiệu: “......”

Hắn gửi bao lì xì cho Tần Mạc.

“Tao bao, đừng tìm cậu ấy.”

Tần Mạc nhanh tay nhanh chân nhận bao lì xì, rồi sau đó phát ra tiếng nói từ tận đáy lòng: “Anh trai! Mày chính là anh trai ruột của tao rồi!”

......

Trên đường về nhà, Chử Duyên nghiêm túc nhớ lại hành động ngày hôm nay của mình.

Dò hỏi Tiêu Trình Trình xem Dương Lưu Thanh có thiếu tiền không, là dùng để suy đoán xem có thể Dương Lưu Thanh có thể bán đi cái iPad hắn lấy ra hồi sáng nay hay không.

Bây giờ hẳn là Dương Lưu Thanh đã tin chắc rằng mình sẽ trộm đồ rồi, mà sau khi bị Hoắc Kiệu chặn ngang, Dương Lưu Thanh cũng không thể tìm cơ hội để hãm hại ngay được. Nếu thiếu tiền như vậy thì rất có thể hắn sẽ lựa chọn bán cái iPad kia.

Giống như lần trước Chử Duyên bắt gặp hắn đi bán điện thoại vậy.

Còn chuyện nhờ Tần Mạc chơi bóng với Dương Lưu Thanh, chỉ đơn thuần là vì muốn giữ chân Dương Lưu Thanh lại.

Trong tiết thể dục, Chử Duyên đã phát hiện Dương Lưu Thanh rất thích chơi bóng rồi, hơn nữa thoạt nhìn trông hắn cũng rất muốn cùng chơi bóng với Tần Mạc. Như vậy Tần Mạc hẹn hắn đi chơi bóng thì hẳn là hắn sẽ không từ chối.

Như thế thì Chử Duyên đã có thể tới quảng trường con ngựa trắng trước hắn rồi.

Tuy Chử Duyên cảm thấy Dương Lưu Thanh cũng sẽ không chạy tới quảng trường con ngựa trắng vào ngày thứ năm có tiết tự học buổi tối đâu, nhưng cậu vẫn quyết định đi cho chắc.

Chử Duyên về nhà thay quần áo Hạ Gia Khâm cho cậu mượn trước, rồi sau đó mới đạp xe đi vào quảng trường con ngựa trắng, tìm một tiệm trà sữa có thể nhìn đến cửa hàng chuyên bán điện thoại Thắng Lợi.

Cậu mua một ly trà sữa, chọn một cái bàn có thể nhìn thấy bên ngoài, sau đó liền vừa làm bài tập vừa quan sát.

Chờ đến 7 giờ, Dương Lưu Thanh cũng chưa tới.

Sau khi Chử Duyên xác nhận từ Tiêu Trình Trình rằng Dương Lưu Thanh đã ở trong phòng học tiết tự học buổi tối, cậu liền làm phần bài tập về nhà còn lại.

Đến 7 giờ rưỡi thì cậu trở về nhà.

Cũng vì biết hai ngày nay Vương Mai tăng ca nên Chử Duyên mới to gan như vậy. Nếu Vương Mai mà ở nhà thì cậu cũng chỉ có thể đem quần áo ra bên ngoài rồi thay, trước khi về thì thay lại nữa.

Chử Duyên không muốn Vương Mai lo lắng.



Thời gian trôi đến thứ sáu rất mau.

Trong giờ giải lao, Tiêu Trình Trình buồn bực nói với Chử Duyên rằng hình như iPad của cậu chàng thật sự không thấy đâu.

“Cũng không biết là rớt ở chỗ nào rồi. Chắc không phải là rớt dưới giường của tớ đâu nhỉ?” Tiêu Trình Trình trầm ngâm suy nghĩ.

Chử Duyên dở khóc dở cười, cậu cảm thấy cái iPad kia mà Dương Lưu Thanh lấy ra có tám, chín phần mười là của Tiêu Trình Trình.

Cậu vỗ vai Tiêu Trình Trình, dặn dò: “Lần sau nhớ chú ý đấy.”

Nghĩ một chút, cậu lại nói: “Nhưng mà cậu yên tâm, hẳn là có thể tìm được.”

Sau khi tan học buổi chiều, Chử Duyên về nhà.

Cậu thay quần áo xong, lại đặt cameras mini đúng chỗ rồi, sau đó liền đạp xe đi.

Cậu đi vào quảng trường con ngựa trắng.

Vẫn vào tiệm trà sữa kia.

Lần này Chử Duyên chọn một cái bàn bị cây xanh che khuất. Cậu có thể nhìn xuyên qua cây xanh mà nhìn xem bên ngoài, bên ngoài xem vào thì hơi mờ mờ ảo ảo.

Chử Duyên hơi khẩn trương nhìn chằm chằm bên ngoài.

Cậu nhớ tới thời gian cậu gặp được Dương Lưu Thanh hồi đại hội thể thao, lại nhìn tin nhắn “Chơi bóng xong rồi” mà Tần Mạc gửi cho cậu, trong lòng nhẩm lại thời gian, cậu cảm thấy hẳn là sắp tới rồi.

Vì thế cậu liền kiên nhẫn chờ đợi.

Rốt cuộc, cậu thấy được bóng dáng của Dương Lưu Thanh rồi.

Dương Lưu Thanh quải cặp đi vào cửa hàng chuyên bán điện thoại Thắng Lợi. Đợi không bao lâu sau, ước chừng khoảng mười lăm phút sau hắn liền đi ra.

Chử Duyên lại đợi một hồi, sau khi xác định Dương Lưu Thanh sẽ không quay lại, cậu liền tính tiền rồi đội mũ lên, đi vào cửa hàng bán điện thoại kia.

Ông chủ vẫn đang hút thuốc như cũ.

Cửa hàng không lớn mấy tràn ngập mùi thuốc lá rẻ tiền.

Chử Duyên khống chế giọng điệu và tốc độ nói của mình, cậu gõ lên quầy.

“Ông chủ nhớ rõ tôi không?” Chử Duyên nói: “Điện thoại lần trước tôi đặt, có còn không?”

“À, là nhóc à.” Chủ cửa hàng híp mắt nhìn cậu, “Còn định nhóc mà không tới thì sẽ bán đấy.”

“Mới có mấy ngày đâu.” Chử Duyên nhíu mày, “Hôm nay có thể giao dịch.”

“Được.” Chủ cửa hàng hút một hơi thuốc lá: “Chú đi lấy cho nhóc.”

Chử Duyên nhân lúc ông ta xoay người đi lấy hàng mà giả bộ lơ đãng nhìn xung quanh.

Cậu thấy được iPad của Tiêu Trình Trình.

“Hở?” Chử Duyên kêu một tiếng, “Ông chủ, lấy cái điện thoại bên trái ông cho tôi xem cái.”

Chủ cửa hàng quay đầu lại rồi liếc cậu một cái, “Thích à?”

“Đây cũng là hàng mới đúng không?” Chử Duyên nói: “Khi trước tôi còn phân vân hai mẫu này, đợi tôi coi chút.”

“Được rồi,” chủ cửa hàng đem iPad của Tiêu Trình Trình ra, “Cho nhóc coi thử đấy.”

Chử Duyên giả bộ thành dáng vẻ cậu yêu thích không thôi, “Cái này cũng không tồi ha, bán nhiêu?”

“Nhóc muốn thì 7200.” Chủ cửa hàng nói giá.

“Mắc vậy?” Chử Duyên líu lưỡi.

“Này còn mắc à?” Chủ cửa hàng nói: “Nhóc không thể mua được ở chỗ khác với cái giá này của chỗ chú đâu.”

“Vậy đi,” Chử Duyên suy nghĩ một chút, “Ông chủ, tôi bỏ cái kia, đổi lấy cái này được không?”

Chủ cửa hàng liếc cậu một cái, “Không trả tiền đặt cọc.”

Chử Duyên: “......”

Cậu cắn chặt răng, “Được, tốt xấu gì cũng rẻ hơn một nghìn đồng.”

Chử Duyên lại nhìn iPad của Tiêu Trình Trình. Lúc click mở tin nhắn người dùng, cậu “A” lên một tiếng, “Sao lại có khoá? Ông gạt người à?”

Chủ cửa hàng rất bình tĩnh, cũng không xấu hổ vì bị nói thế.

Thoạt nhìn giống như là nếu Chử Duyên không phát hiện thì ông ta sẽ trực tiếp bán cho cậu vậy.

“Mới vừa lấy hàng, muốn giải khoá thì cần phải tìm người giải.”

“Khi nào mới chuẩn bị tốt được?” Chử Duyên hỏi.

“Cuối tuần là được,” chủ cửa hàng nói: “Cũng không uổng gì.”

“Được rồi, sinh nhật bạn gái tôi vào thứ hai, hẳn là sẽ kịp.”

Chử Duyên nói: “Cuối tuần tôi tới lấy, ông chuẩn bị xong rồi thì gọi cho tôi.”

Thoạt nhìn trông chủ cửa hàng rất tiếc vì cậu không giao tiền mặt hay không để lại tiền đặt cọc. Ông ta phun ra một ngụm khói nồng sặc mũi, ngoài miệng nói, “Yên tâm yên tâm.”

......

Chử Duyên ra khỏi cửa hàng bán điện thoại, tâm trạng của cậu khó có thể bình tĩnh nổi.

Cậu đã có được toàn bộ chứng cứ.

Chử Duyên biết, chỉ cần cậu giao hình ảnh cho cảnh sát thì cửa hàng nhỏ có chứ tang vật này liền sẽ bị niêm phong, bạn nữ lớp bên cạnh cùng Tiêu Trình Trình có thể lấy về đồ vật của mình. Hơn nữa, chẳng sợ cậu không có chứng cứ Dương Lưu Thanh tới giao dịch thì bên cảnh sát cũng có thể điều tra ra.

Như vậy tất thảy đều kết thúc.

Chử Duyên dẫm lên những viên gạch khắc hoa trên mặt đất mà đi về phía trước. Cậu nhìn thấy bóng của mình bị kéo ra rất dài dưới ánh chiều tà.

Cậu có hơi do dự.

Loại do dự này đến từ chính việc Chử Duyên cảm thấy mình còn thiếu nguyên thân một cái giao đãi*.

*Giao đãi ở đây khác với giao đãi trong tiếng Việt mình á, tui đọc thì hiểu nhưng mà không biết giải thích sao nên tui để nguyên vậy luôn nha.

Cậu lưỡng lự. Cậu cố ý dẫm lên bên trong những ô vuông như khi còn nhỏ mà bước đi lên phía trước. Nơi xa, bồ câu trắng bay lên một đàn. Bối cảnh là ánh chiều tà màu cam hồng khi mặt trời lặn, đám chim trắng tinh vỗ cánh bay lượn*.

*Phi cáp nhóm điểu vũ trắng tinh: Tui không rõ nên chém đấy ạ.

Chử Duyên nhịn không được mà dừng bước chân lại. Cậu cảm thấy hình ảnh này thật đẹp.

Cũng ở dưới cảnh tượng mỹ lệ như vậy, Chử Duyên đưa ra một quyết định.

Cậu định chờ một chút.

Vào thứ hai, cậu sẽ đưa cho Dương Lưu Thanh một món quà lớn.



Chủ nhật hôm nay Chử Duyên đi đến tiệm net hoàn thành việc gửi một bài mới.

Bài viết cậu gửi cho 《 Tạp chí phân biệt thú vật hàng tuần 》 tuần trước vẫn chưa nhận được phản hồi, nbuwng cậu đã quyết định liệt việc gửi bài này vào những việc cần làm mỗi tuần rồi.

Vốn dĩ sau khi Hoắc Kiệu có ý tốt phát tiền lương cho cậu, tình hình kinh tế của cậu đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều rồi. Nhưng bởi vì sự kiện Dương Lưu Thanh lần này mà đã đầu tư vào một số tiền rồi, Chử Duyên lại trở thành trứng chọi đá.

Cho dù trong đó có 500 đồng hẳn là có thể lấy về được, nhưng Chử Duyên vẫn quyết định phải nỗ lực kiếm thêm càng nhiều tiền.

Sau khi ra khỏi tiệm net, Chử Duyên lập tức đi tới đồn cảnh sát.

“Hở? Sao lại là cháu nữa?”

Cảnh sát lần trước giúp cậu làm ghi chép vẫn còn nhớ rõ cậu, thấy cậu tới thì rất kinh ngạc hỏi cậu lại xảy ra chuyện gì.

Chử Duyên nhấp môi, cảm thấy hình như mình tới đồn cảnh sát thường xuyên thật.

Ngồi xuống chỗ ngồi, Chử Duyên lấy một cái USB từ trong cặp ra đưa cho cảnh sát.

Cảnh sát sửng sốt, “Đây là cái gì?”

Chử Duyên rất nghiêm túc nói: “Cháu muốn báo án một cửa hàng điện thoại tiêu thụ tang vật phi pháp.”

Trong USB là video cậu trộm quay lại và đoạn ghi âm trước đó Chử Duyên đã copy ở tiệm net, cậu cắt chúng ra rồi dán vào.

Cảnh sát nghe xong thì cũng rất ngoài ý muốn, hắn cũng nghiêm túc nhận lấy USB.

Chử Duyên lại lấy một cái cameras mini từ trong cặp ra rồi đặt lên bàn.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của cảnh sát, Chử Duyên cười.

Cậu nói: “Cháu biết quay lén là không đúng, mai mốt cháu cũng sẽ không dùng nữa, vậy nên cháu nộp nó cho mọi người.”

Đây vẫn là lần đầu tiên cảnh sát thấy loại chuyện này. Hắn nở nụ cười, “Bạn học nhỏ này rất có tiền đồ. Chú thấy không chừng mai sau cháu thích hợp làm phóng viên hoặc là cảnh sát đấy.”

Chử Duyên liền lắc đầu, “Cháu tính mai sau làm bác sĩ.”

“Bác sĩ?” Cảnh sát nói: “Bác sĩ cũng rất tốt đấy!”

Sau đó cảnh sát lại nói cho Chử Duyên biết tiến trình xử lý án vơ vét tiền kia đang được đẩy nhanh, phỏng chừng tới lúc ăn tết là cậu có thể nhận lại được số tiền cậu bị vơ vét.

Chử Duyên rất vui mừng mà nói lời cảm ơn với cảnh sát. Tuy rằng xòn tới hơn nửa năm, nhưng Chử Duyên cảm thấy đã tốt lắm rồi!

......

Sau khi về đến nhà, Chử Duyên dọn lại quần áo của Hạ Gia Khâm trên ban công mà trước đó cậu đã tẩy rửa sạch sẽ xong.

Rồi đến phòng Vương Mai lấy một cái bàn là điện, cẩn thận mà ủi.

Sau khi ủi xong, Chử Duyên xếp quần áo lại gọn gàng rồi cất vào túi, lại mang theo đề thi phỏng theo bài thi khối 12 của trường Trung học số 7 mà cậu đã hỏi lão Lỗ trước đó đi lên lầu tìm Hạ Gia Khâm.

Cái này là do lần trước mẹ của Hạ Gia Khâm nhờ cậu hỏi.

Nghĩ đến biểu cảm lần trước của Hạ Gia Khâm, Chử Duyên không khỏi cong khoé miệng lên. Cậu nghĩ có khả năng Hạ Gia Khâm sẽ không vui mấy khi cậu tới chơi.



Vào giờ giải lao vào sáng thứ hai, Chử Duyên đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Dương Lưu Thanh.

Dương Lưu Thanh đang làm bài. Chử Duyên nhẹ nhàng gõ lên bàn hắn.

Vào lúc đối phương nghi hoặc mà ngẩng đầu lên, Chử Duyên nói: “Dương Lưu Thanh, cậu có thể ra nói chuyện với tôi một chút không?”

“?”

Tuy rằng Dương Lưu Thanh thấy rất kỳ lạ, nhưng hắn vẫn đi ra ngoài theo Chử Duyên.

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Chử Duyên, nghĩ thầm Chử Duyên tìm hắn làm gì.

Nhưng mà hắn không lo lắng chút nào. Ấn tượng về Chử Duyên trong lòng hắn chính là một kẻ đáng thương vừa ăn nói vụng về lại vừa nhỏ yếu.

Chử Duyên vẫn luôn dẫn hắn đi đến cuối hành lang, người trên hành lang càng ít dần.

Dương Lưu Thanh không kiên nhẫn, hắn bày ra giọng điệu không tốt hỏi, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Chử Duyên dừng chân, quay đầu lại nhìn hắn, thậm chí còn có tâm trạng mỉm cười.

Chử Duyên nói: “Hiện tại chỉ có hai người chúng ta thôi.”

Đây là cuối hành lang, bên cạnh là phòng học đã sớm bị bỏ hoang thành phòng đựng đồ lặt vặt, bởi vậy từ trước đến nay không có người nào tới khu vực này.

Trong lòng Dương Lưu Thanh bỗng nhiên thấy căng thẳng vì lời nói của Chử Duyên, nhưng sau đó hắn lại nghĩ Chử Duyên yếu như vậy, hắn cần gì phải sợ. Chỉ việc khởi động tay thôi mà Chử Duyên đã không phải là đối thủ của hắn rồi.

Hắn toét miệng: “Làm sao? Mày còn muốn đánh tao à?”

Chử Duyên kinh ngạc liếc hắn một cái, giống như là thấy ngoài ý muốn vì hắn lại nghĩ như vậy.

“Chỉ là muốn tâm sự với cậu mà thôi.” Cậu nói.

“?”

Dương Lưu Thanh rất không kiên nhẫn: “Tao với mày có chuyện gì để tâm sự? Tao không có hứng nói chuyện phiếm với một tên ăn trộm!”

Chử Duyên nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Phát hiện tôi cũng trộm đồ, có phải cậu rất vui hay không?”

Trong lòng Dương Lưu Thanh lộp bộp một tiếng.

Hắn như bị chạm vào vảy ngược, đột nhiên nhìn Chử Duyên, biểu cảm hung tợn mà mắng: “Đệt, mày có trộm đồ hay không thì liên quan quái gì tới tao! Sao tao phải vui vẻ?”

Chử Duyên nhìn chằm chằm hắn, chú ý đến khi Dương Lưu Thanh kích động thì thậm chí hắn còn không chú ý đến cái từ “Cũng” kia.

Cậu cười một cái, âm thanh rõ ràng mà kiên định: “Dương Lưu Thanh, thật ra cậu có thói ăn cắp đúng không?”

Dương Lưu Thanh giống như con gà trống đột nhiên bị bóp chặt cổ.

Hắn còn chưa nọ xong những từ ngữ chửi rủa ác liệt thì đã bị chặn ở cổ họng. Không khí đọng lại trong nháy mắt.

Rồi sau đó biểu cảm của hắn trầm xuống mà bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

Dương Lưu Thanh nhìn chằm chằm Chử Duyên, âm thanh hung ác mà chính hắn cũng chưa biết được, “Mày nói cái gì?”

Chử Duyên nhìn hắn, âm thanh vẫn thực bình tĩnh như cũ.

“Là tâm trạng không tốt thì liền ăn cắp à? Hay là vì bình thường nỗ lực kiềm chế, nhưng đến khi tâm trạng không tốt thì liền không khống chế được?”

Trong đầu của Dương Lưu Thanh “Bùm” một tiếng. Hắn cảm thấy dưới ánh nhìn chăm chú của Chử Duyên, phảng phất như mình biến thành một gã hề.

Tâm tư giấu ở tận đáy lòng tuyệt đối không thể bị phơi bày ra ánh sáng đã bị bắt ra từng chút từng chút một theo lời nói của Chử Duyên.

Thoạt nhìn Dương Lưu Thanh như muốn mất đi lý trí. Đôi mắt hắn nhanh chóng tích tụ máu, trở nên rất đỏ trong nháy máy. Hắn nói với Chử Duyên bằng tiếng nói khàn khàn hung tợn: “Mày mẹ nó không được ngậm máu phun người!”

Chử Duyên hơi bị doạ bởi phản ứng của Dương Lưu Thanh.

Nhưng cậu vẫn cưỡng ép chính mình trấn định lại.

“Bôi nhọ à?” Cậu nói: “Vậy hồi lớp 10, cậu để điện thoại vào cặp của tôi có tính là bôi nhọ không?”

Chử Duyên nhìn Dương Lưu Thanh mà cười, “Nếu tôi nhớ không lầm thì hồi lớp 10, chúng ta là bạn ngồi cùng bàn đúng không?”

Dương Lưu Thanh hung ác nhìn chằm chằm Chử Duyên, như là hận không thể xé nát Chử Duyên vậy. Nhưng hắn bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Hắn toét miệng: “Mày nói là tao làm, vậy mày có chứng cứ gì không?”

Chử Duyên thở dài một hơi, “Chính là vì không có chứng cứ nên mới tới hỏi cậu đấy.”

“Dương Lưu Thanh,” Chử Duyên hỏi, “Cậu rất ghét bản thân mình đúng không?”

“Đệt!” Dương Lưu Thanh mắng: “Mày mẹ nó có bệnh à!”

Chử Duyên mỉm cười, giảng theo suy nghĩ của mình.

“Tôi đã từng không hiểu nổi vì sao cậu lại ghét tôi như thế.” Chử Duyên nói: “Sau đó tôi nghĩ, cảm thấy có lẽ không phải là cậu ghét tôi.”

“Chuyện hồi lớp 10 là bởi vì cậu không làm bài tốt cho nên đi trộm đồ. Nhưng cậu không nghĩ tới Ngụy Hiểu Hiểu sẽ cứng rắn mà một mực chắc chắn rằng là bạn học trong lớp trộm như vậy, còn đi méc thầy giáo.”

“Cậu luống cuống, liền nhân lúc tôi không ở đó mà nhét điện thoại vào trong cặp tôi, đúng không?”

Dương Lưu Thanh “Hừ” một tiếng. Hắn cười nhạo nhìn Chử Duyên, “Mấy chuyện như vậy nói ra thì ai sẽ tin?”

“Ừm.” Chử Duyên gật đầu, “Đoán chừng là không có ai tin. Vậy nên tôi mới tìm chỗ không có ai lui tới này để nói với cậu.”

“Sau đó bởi vì tôi biến thành ăn trộm mà không có bạn bè gì trong lớp, cũng thường xuyên bị bắt nạt. Khi đó cậu có cảm giác gì vậy? Sợ hãi? May mắn?”

Chử Duyên nhìn Dương Lưu Thanh, cậu nói ra kết luận của mình: “Cậu sợ bị người ta phát hiện, cậu cũng càng ghét cái thói ăn trộm của mình.”

“Nhưng cậu không khống chế được bản thân.”

Tiếng hít thở của Dương Lưu Thanh càng lúc càng nặng nề, hắn nghe thấy Chử Duyên nói: “Vì thế cậu coi tôi là cậu có thói ăn trộm kia. Cậu vừa sảng khoái nhìn tôi bị bắt nạt, vừa muốn đẩy hết mọi chuyện xấu mình làm lên người tôi, đúng không?”

“Chính cậu cũng biết những chuyện cậu làm là không trong sạch, bởi vậy cậu cũng không muốn thấy tôi trở nên tốt hơn. Tôi vừa hơi có thay đổi một chút, cậu đã muốn đẩy tôi trở lại vũng bùn một lần nữa rồi.”

“—— tôi càng chìm sâu, khoảnh cách giữa cậu và cái thói ăn trộm của chính cậu sẽ càng nhỏ, sau đó cậu sẽ trở thành một người hoàn toàn trong sạch.”

Mùa hè này có tiếng ve vô tận, phòng học sớm đã bỏ hoang phủ đầy tro bụi. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây ngô đồng ở tầng dưới chiếu đến tận đây, từng tia sáng nhỏ rọi vào cuối hành lang.

Lúc có gió thổi qua, cái bóng loang lổ trên tường sẽ cùng lá cây nhẹ nhàng lay động dưới ánh mặt trời.

Cùng với âm thanh gió thổi và lá cây lay động, nơi xa còn có một ít tiếng người ồn ào náo nhiệt.

Tại cuối hành lang lại an tĩnh vô cùng, giống như đã cách ly một góc với hiện thực.

Dương Lưu Thanh nhìn Chử Duyên mà hắn luôn rất ghét đứng ở nơi giao nhau giữa ánh mặt trời và bóng cây, hắn có hơi không hiểu lắm.

Rõ ràng lui một bước là vào góc âm u, sao Chử Duyên lại cố tình đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, giống như tùy lúc cậu đều có thể bước một bước là được ánh sáng chiếu lên người thế kia?

Dương Lưu Thanh nghe thấy âm thanh rõ ràng mà trấn định của Chử Duyên ——

“Cậu nghĩ như vậy sao? Dương Lưu Thanh.”

Đương nhiên là không! Đương nhiên là không phải!

Dương Lưu Thanh như muốn điên rồi. Toàn bộ lồng ngực của hắn đều đang kêu gào phản bác, hắn muốn phản bác Chử Duyên!

Nhưng hắn dùng hết toàn lực rống ra cũng chỉ là âm thanh khô cằn, “Mày mẹ nó đánh rắm!”

Chử Duyên thở phào một hơi. Đã lâu rồi cậu không có nói một hơi dài như vậy. Cũng may là lúc cậu nói chuyện, dường như là bởi vì Dương Lưu Thanh đang lâm vào trạng thái khiếp sợ tột độ nên không có chặn họng cậu.

“Mày không có chứng cứ!” Hai mắt của Dương Lưu Thanh đỏ bừng. Hắn quát Chử Duyên: “Mày mẹ nó nói bậy! Đánh rắm!”

Chử Duyên lẳng lặng nhìn Dương Lưu Thanh nổi điên, rồi sau đó cậu hỏi: “Tôi có chứng cứ hay không có quan trọng sao.”

Dương Lưu Thanh sửng sốt một chút.

“Hôm nay tôi nói với cậu những lời này, chỉ là muốn hỏi cậu thôi.”

Chử Duyên giương mắt lên nhìn, cậu thả chậm tốc độ để đảm bảo Dương Lưu Thanh có thể nghe rõ: “Nếu cho cậu cơ hội, cậu có chịu xin lỗi tôi không?”

“Xin lỗi?”

Dương Lưu Thanh như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, gương mặt hắn đều trở nên vặn vẹo, “Mắc gì tao phải xin lỗi? Tao mẹ nó vĩnh viễn sẽ không xin lỗi mày!”

Chử Duyên nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Sau đó cậu mỉm cười, “Cậu không muốn xin lỗi cũng không có vấn đề gì, bởi vì tôi không định sẽ tha thứ cho cậu.”

Dương Lưu Thanh lại sửng sốt.

Chử Duyên nhìn về nơi xa, “Mỗi người đều phải trả giá vì sai lầm của mình.”

“Tôi đã từng ăn nói vụng về, bị bôi nhọ ăn trộm lại không giải thích rõ ràng được, vì thế phải chịu bạo lực học đường gần một năm.”

Cậu nhìn lại, một lần nữa đối diện với Dương Lưu Thanh, “Bây giờ tới lượt cậu, Dương Lưu Thanh.”

“Cậu nói tôi không có chứng cứ.” Chử Duyên nhẹ nhàng nói, “Nhưng không sao cả, cảnh sát sẽ điều tra rõ.”

Phản ứng lại được Chử Duyên đang nói cái gì, Dương Lưu Thanh khó có thể tin mà nhìn cậu, tiện đà máu lên não, “Mày mẹ nó còn đi báo án à?!”

Dương Lưu Thanh chìm trong cơn giận dữ, khi nói chuyện đã không màng đến điều gì mà dùng sức vào nắm tay hướng đến Chử Duyên!

Nhìn quyền hiển hách nghênh ngang mà đến, Chử Duyên theo bản năng nhắm mắt lại.

“Thôi xong!” Cậu nghĩ.

Vẫn là chủ quan, không nghĩ tới cảnh tượng lỡ như Dương Lưu Thanh động thủ mà mình không thể tránh né được!

Nhưng mà tới mau hơn cả nắm tay của Dương Lưu Thanh lại là một tiếng “Bụp” do vật nặng rơi xuống đất, theo sau là tiếng kêu thảm thiết của Dương Lưu Thanh!

Chử Duyên mở mắt ra, liền nhìn thấy Hoắc Kiệu đang lạnh nhạt nhìn Dương Lưu Thanh.

Mà Dương Lưu Thanh đã ngã văng ra hơn mấy mét, đang ôm bụng liên tục kêu rên.

Chử Duyên: “......”

Cậu kinh ngạc chớp mắt, “Hoắc Kiệu, cậu làm gì cậu ta vậy?”

Hoắc Kiệu cười nhạt một tiếng, “Không nghĩ tới cậu ta thiếu đòn như vậy.”

Chử Duyên: “.”

Ngay sau đó, âm thanh lão Lỗ thở hổn hển truyền tới từ phía trước, “Không được đánh nhau! Không được đánh nhau đâu mấy đứa!”

Phía sau ông còn có hai gã cảnh sát mặc cảnh phục.

Nhìn thấy cảnh sát, sắc mặt của Dương Lưu Thanh lập tức trắng bệch.



Trong ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người, Dương Lưu Thanh mặt mày trắng bệch bị cảnh sát mang đi để điều tra.

Hắn chống cự không được bao lâu, rất mau liền đã thẳng thắn thú nhận việc làm của hắn. Trong đó bao gồm chuyện vu oan Chử Duyên trộm đồ cùng bát nước bẩn trên trên diễn đàn trường.

Cha mẹ Dương Lưu Thanh cũng chạy tới đồn cảnh sát rất mau, hơn nữa còn cãi một trận lớn với chủ cửa hàng điện thoại kia nữa.

Hoá ra chủ cửa hàng mở bán điện thoại là một người chú bà con xa, sau khi ông ta bị bắt thì khai ra vài người từng giao dịch đồ ăn cắp ăn trộm với ông ta.

Tuy Dương Lưu Thanh là họ hàng của ông ta, nhưng cũng bị ông ta khai ra.

Mà lúc cha mẹ Dương Lưu Thanh bị gọi đến đều cảm thấy khó tin. Điều kiện nhà bọn họ cũng không kém, chỉ là bọn họ bận việc công tác, không có quá nhiều thời gian quan tâm tới Dương Lưu Thanh thôi.

Nếu không phải lần này bị trường học và cảnh sát gọi đến, căn bản là hai người không biết được Dương Lưu Thanh trộm đồ.

Sau khi hiểu hết mọi chuyện đang diễn ra, bọn họ cho rằng tất cả đều là do họ hàng mở cửa hàng bán điện thoại kia dạy hư Dương Lưu Thanh, ngay lập tức liền chấm dứt quan hệ họ hàng.

Một hồi khôi hài ở đồn cảnh sát truyền tới trường học rất mau, trong chốc lát trong trường học đều là những người hóng chuyện.

Chử Duyên nghĩ một chút, sau khi được lão Lỗ đồng ý, cậu giúp nguyên thân lấy về sự trong sạch trong tiết tự học nhỏ trước khi tan học —— nguyên thân chưa từng trộm đồ bao giờ, hắn cũng không nên bị kêu là “Ăn trộm”.

Sau đó lời nói của Chử Duyên trong tiết tự học nhỏ được người ta bưng lên diễn đàn. Theo thông cáo xử phạt khuyên Dương Lưu Thanh rời trường của trường học, cùng nhau bị dán đến trang đầu.

Trong cuộc nhiệt liệt thảo luận của quần chúng hóng chuyện, Chử Duyên lại nổi tiếng lần nữa.

Đáng nhắc tới chính là, sau đó Chử Duyên nhận được mấy cái xin bạn tốt, hoặc là lời xin lỗi do bạn học trong lớp thay mặt nói.

Những người đó đều là bạn học hồi lớp 10. Sau khi biết được chuyện này, bọn họ cố ý tới xin lỗi Chử Duyên.

Chử Duyên nghĩ cậu cũng không có quyền thay thế nguyên thân tha thứ cho bọn họ. Nhưng nếu trước kia nguyên thân đã lựa chọn quên đi những chuyện đó, vậy cậu cũng buông bỏ những việc này vậy.

Con người luôn đi lên phía trước.

IPad bị trộm của Tiêu Trình Trình cùng điện thoại bị mất của bạn nữ lớp bên đã được cảnh sát tìm và trả về không lâu sau đó. Hơn nữa, còn có nhiều người mất của khác đang được liên hệ.

Dù Tiêu Trình Trình không ý thức được trước đó iPad của mình bị trộm, nhưng tới lúc được trả iPad, cậu chàng vẫn rất vui vẻ. Cậu chàng còn nhờ cảnh sát hỗ trợ hỏi xem có thể trả luôn tiền mà Dương Lưu Thanh mượn của cậu chàng trước đó hay không.

Sau khi kết thúc chuyện này, Chử Duyên thở phào nhẹ nhõm một hơi thật lớn. Sau đó cậu cũng không chú ý đến nữa.

Với cậu mà nói, chuyện này đã chiếm rất nhiều thời gian của cậu trước đó rồi, bây giờ là lúc có thể buông bỏ.

Sau đó Chử Duyên biết được cha mẹ của Dương Lưu Thanh và những người mất của do Dương Lưu Thanh trộm đã thoả thuận giải hoà được với nhau từ miệng của Tiêu Trình Trình. Bọn họ bồi thường tiền, cũng trả về hơn 3000 đồng mà Dương Lưu Thanh đã mượn từ chỗ Tiêu Trình Trình cho cậu chàng.

Sau đó hai người họ liền dẫn Dương Lưu Thanh rời khỏi Giang Châu, ai cũng không biết bọn họ đi tới nơi nào, nhưng chắc chắn hồ sơ của Dương Lưu Thanh đã bị ghi lại chuyện này rồi, phỏng chừng tương lai cũng sẽ không tốt lắm.

Hoắc Kiệu nghe xong thì nhướng mày, hỏi Chử Duyên có hài lòng với kết quả xử lý Dương Lưu Thanh không, nếu không hài lòng thì hắn có thể hỗ trợ.

Chử Duyên liền lắc đầu rồi cười, cậu nói: “Tớ đã làm những gì tớ có thể làm được rồi.”

Cho nên không có gì không hài lòng cả, đều đã qua rồi.

Cậu nghĩ có lẽ chuyện này sẽ thành bóng ma đeo trên lưng Dương Lưu Thanh suốt cả quãng đời còn lại. Mỗi người đều phải trả giá vì sai lầm của chính mình.

Hoắc Kiệu liền xoa đầu cậu, rồi sau đó nhẹ nhướng mày, “Nói, khoá học phụ đạo có tiếp tục không?”

Mặt Chử Duyên đỏ lên, cậu sờ đầu tóc đã bị Hoắc Kiệu xoa, nhìn Hoắc Kiệu bằng đôi mắt rất sáng.

“Vậy cậu cũng phải nghiêm túc học tập mới được.”

Chử Duyên cong khoé miệng mà nói.

Hoắc Kiệu: “......”

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Lưu Thanh: Đóng máy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.