Giọng của Tề Quy không lớn nhưng vẫn bị Lê Thầm nghe thấy, cậu trừng bóng dáng cười toe toét của Tề Quy, thuận tiện ôm Thời Tễ chặt hơn chút nữa.
"Hắn nói thế có nghĩa là gì vậy ạ?" Chờ Tề Quy đi xa, Lê Thầm quay đầu hỏi Thời Tễ. Người đàn ông trong vòng tay cậu khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, bộ dáng chẳng có chút tinh thần nào.
Hắn ngẩng đầu đối mắt với Lê Thầm, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi con ngươi trong suốt của đối phương, Thời Tễ nhập môi, bất giác do dự.
Hắn không biết phải nói với Lê Thầm thế nào.
"Không có gì." Thời Tễ hồi lâu mới nói, một giọt tuyết lạnh từ trên cành cây bên cạnh rơi xuống, rớt trên chóp mũi đỏ bừng của hắn, hắn nghiêng người nắm lấy khăn choàng cổ của Lê Thầm: "Cứ coi như anh ta nói linh tinh bậy bạ thôi."
Trên mặt Lê Thầm thoáng xuất hiện một tia nghi hoặc, cậu có thể nhìn ra Thời Tễ đang che giấu gì đó, nhưng nếu Thời Tễ đã không muốn tự mình nói ra, mình có ép buộc như thế nào thì anh ấy cũng không chịu nói.
"Em......"
Cậu còn định nói gì đó thì bị Thời Tễ cắt ngang.
Người đàn ông trong vòng tay cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sau chiếc kính phản chiếu hình ảnh của cậu, các khớp ngón tay cầm chiếc khăn choàng cổ có chút trắng bệch vì lạnh, nhưng vì dùng lực nên đầu ngón tay lại có chút ửng hồng.
Hắn ghé sát bên tai Lê Thầm, thấp giọng thì thầm: "Anh rất nhớ em."
Bốn chữ ngắn gọn này giống như những viên sỏi rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Lê Thầm, tạo nên những gợn sóng vòng tròn. Đồng tử Lê Thầm run rẩy vài giây, sau đó cậu cởi khăn choàng cổ ra quấn quanh mình và Thời Tễ.
Trán hai người dựa sát vào nhau, khăn choàng chỉ che nửa dưới của khuôn mặt, Lê Thầm hạ mi, nghiêng người hôn lên đôi môi có chút lạnh lẽo của Thời Tễ, đầu lưỡi quen cửa quen nẻo mà cạy khớp hàm của đối phương, tùy ý đoạt lấy hô hấp của Thời Tễ.
Bàn tay ôm lấy eo Thời Tễ siết chặt, âm thanh phát ra khi môi lưỡi quấn vào nhau bị gió lạnh thổi bay, Thời Tễ tận lực ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của Lê Thầm, cho dù sắp không thở nổi nữa nhưng hắn vẫn không muốn buông người trước mắt ra.
Không biết qua bao lâu Lê Thầm mới từ từ buông đôi môi Thời Tễ ra, chiếc lưỡi mềm mại ấm áp của cậu tham lam liếm láp đôi môi đỏ mọng mềm mại của hắn, sợi chỉ bạc giữa hai người đã bị cậu cắt đứt, Lê Thầm nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Thời Tễ.
Cậu cảm thấy đôi tai mình đã bị gió lạnh làm cho tê rần.
Nhưng anh ấy thì vẫn luôn ấm áp.
Cậu muốn được ở bên anh trai của cậu.
Lê Thầm hít sâu mấy hơi, cậu tựa đầu vào vai Thời Tễ thấp giọng nói: "Em không nhịn được."
Nói xong, cậu cố ý cọ cọ eo Thời Tễ.
Thời Tễ khẽ run rẩy, hắn cắn môi, nắm lấy vạt áo của Lê Thầm. Beta trước mặt không hề ý thức được cả người mình đã bị bao bọc bởi mùi tin tức tố hoa diên vĩ của Omega, thậm chí gió lạnh cũng không thể làm tiêu tan được mùi hương ấy.
"Không phải ở đây."
Hắn khẽ nói, giọng nói như một chú mèo con đang nũng nịu. Lê Thầm đã lâu rồi chưa gặp một Thời Tễ ngoan ngoãn đến vậy, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, sự hưng phấn trong máu đột nhiên lan tràn khắp cơ thể.
Lê Thầm mỉm cười, được voi đòi tiên mà sờ đầu Thời Tễ, vừa kéo Thời Tễ về phía khách sạn vừa nói: "Xem ra anh thật sự rất nhớ em."
Thời Tễ không nói gì, hắn đang choàng khăn cổ của Lê Thầm, lớp lông mịn màng cọ vào da thịt làm hắn có cảm giác như đang được Lê Thầm hôn lên má, lòng bàn tay đang nắm lấy cổ tay hắn rất nóng, rõ ràng là đang mùa đông nhưng lại làm trán Thời Tễ toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Hắn nhấc mắt nhìn chăm chú gáy của Lê Thầm, những sợi tóc mềm mại rũ xuống theo bước chân nhanh nhẹn của thiếu niên khẽ đong đưa.
Khi đến cửa phòng khách sạn, Thời Tễ chưa kịp thở ra một hơi đã bị Lê Thầm gấp gáp kéo khăn choàng cổ ra, cậu cúi đầu hôn lấy bờ môi của hắn.
Thiếu niên trước mặt rũ mắt nhìn hắn, đôi đồng tử Vụ Lam Sắc có chút tối sầm. Cậu háo hức tìm chìa khóa phòng để mở cửa, chỉ nghe thấy một tiếng "bíp", Lê Thầm đá cửa, thuận thế ôm lấy Thời Tễ, vừa bước vào trong, hai tay đã không thành thật mà cởi nút cổ áo của Thời Tễ.
Hắn khoác một cái áo đen rộng, bên trong lại là một chiếc sơ mi không quá dày, áo khoác trượt xuống tay Thời Tễ, rớt trên sàn nhà.
Thời Tễ thở gấp, lưỡi bị Lê Thầm quấn lấy khiến hắn không thể phân tâm, đợi đến khi hắn định thần lại thì bản thân đã bị Lê Thầm lột sạch chỉ còn lại mỗi cái quần.
Thiếu niên thậm chí còn thuận tay bật máy sưởi lên, bộ dạng thuần thục này không biết là học từ đâu ra. Thời Tễ bị Lê Thầm đẩy đến mép giường, sau đó Lê Thầm cúi người xuống bắt đầu liếm láp cổ hắn.
Làn gió ấm áp thổi đến xua tan đi khí lạnh trên người, hai mắt Thời Tễ đỏ bừng, hắn cảm thấy toàn thân nóng ran, bị Lê Thầm hôn quá lâu có chút nghẹt thở, chỉ có thể cảm nhận được sự dính dớp trên làn da ẩm ướt.
Đầu ngón tay chai sạn của thiếu niên chạm vào nơi nhạy cảm của hắn, Thời Tễ không tự chủ được mà ngã ngửa ra chiếc đệm êm ái ở phía sau, cảm tưởng như mình đang là một con thuyền đang phiêu dạt trên mặt biển.
Thủy triều xung quanh càng ngày càng mãnh liệt làm Thời Tễ xóc nảy, chuyển động lên xuống phập phồng khiến hắn choáng váng, ngón tay vô thức nắm lấy tấm ga trải giường, hắn theo bản năng há miệng thở dốc, khóe mắt ửng hồng đến mức như có thể nhuộm đỏ hết thảy tuyết ngoài cửa sổ kia.
"Anh trông thật nóng bỏng."
Đúng lúc Thời Tễ sắp ngất đi, Lê Thầm ghé xuống bên tai hắn thì thầm, hơi thở phát ra có thể làm tan chảy cả tai Thời Tễ, hầu kết hắn vô thức lăn lộn, cổ họng lại phát ra một tiếng kêu rên không rõ ý vị.
Lê Thầm đỡ lấy lưng hắn, trên làn da trắng nõn của Thời Tễ để lại mấy vết tay dễ thấy, lông mi dài che khuất mí mắt xinh đẹp, khi cảm thấy bụng Thời Tễ bắt đầu co giật, cậu há miệng cắn vào cổ Thời Tễ.
Răng nanh sắc nhọn dễ dàng đâm thủng gáy Thời Tễ, tin tức tố thuận thế chảy vào trong cơ thể của đối phương, máu từ chỗ bị cắn trào ra, lại nhanh chóng bị Lê Thầm liếm sạch.
Cảm giác bị tin tức tố của Omega hòa vào máu không quá thoải mái, chỗ bị cắn sau gáy cực kỳ đau đớn, nhưng kỳ lạ chính là một loại cảm giác hoàn toàn thuộc về Lê Thầm khiến Thời Tễ phá lệ cảm thấy thõa mãn, vì thể hắn gắng gượng chịu đựng cảm giác như linh hồn bị lôi kéo mạnh mẽ này.
Lê Thầm thích ngay lúc này đây đánh dấu hắn.
Hoặc là nói, cậu lúc nào cũng muốn ngay lúc này đánh dấu hắn, hận không thể đào tuyến thể của mình ra nhét vào trong cơ thể hắn để hắn trở thành Omega, làm hắn có kỳ phát tình, làm hắn trở thành một người cả đời chỉ mang trên mình dấu vết của cậu, từ trong ra ngoài đều chỉ là của mình cậu.
Hắn biết rõ ý muốn của Lê Thầm.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Khi Thời Tễ tỉnh dậy, mặt trời bên ngoài đã bắt đầu lặn, hoàng hôn đỏ thẫm nhuộm đỏ cả thế giới, tuyết tan nhỏ giọt trên bậu cửa sổ bắn tung tóe. Hắn yếu ớt vô lực chớp mi, quay đầu qua nhìn Lê Thầm vẫn chưa tỉnh lại.
Thiếu niên cuộn tròn bên cạnh hắn, nhìn hàng mi dày của cậu rũ xuống tạo thành bóng nhỏ dưới đôi mắt cậu. Lê Thầm chưa bao giờ cảm thấy an toàn, chỉ khi ở bên cạnh Thời Tễ mới có thể thấy yên tâm.
Thời Tễ cẩn thận nghiêng đầu, thu hẹp khoảng cách giữa mình và Lê Thầm, gần đến mức chóp mũi của hai người họ như muốn chạm vào nhau, hắn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở đều đặn của Lê Thầm.
Sau đó, Thời Tễ lặng lẽ đưa tay phủ lên lòng bàn tay của Lê Thầm, từng ngón tay đan vào nhau.
Chỉ bằng vài động tác nhỏ này, Thời Tễ căng thẳng đến mức tim như sắp nổ tung, hắn quan sát vẻ mặt của Lê Thầm, chỉ sau khi tay hắn nắm lấy được tay của Lê Thầm, Thời Tễ mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi định thần lại, hắn cụp mắt nhìn chăm chú bàn tay đang đan vào nhau của hai người.
Đây không phải là hành động mà Thời Tễ ngày thường sẽ có thể chủ động làm.
Nhưng vừa rồi không biết vì lý do gì, hắn muốn nắm tay Lê Thầm, vì thế hắn liền làm như vậy.
Hắn thậm chí còn làm thật là lén lút, thật là cẩn thận, chỉ sợ đối phương đột ngột ngột tỉnh dậy sẽ bắt gặp bộ dạng này của hắn.
Bộ dáng ấu trĩ chẳng khác gì Lê Thầm.
Thời Tễ trong lòng tự trách cứ mình một phen.
Nhưng......
Hắn không muốn buông tay.
Tay còn lại hắn tự chạm vào ngực mình, cảm nhận được trái tim đang đập dữ dội bên dưới lồng ngực.
Thời Tễ chợt nghĩ.
Có phải hắn cũng giống Lê Thầm hay không......
Không thể sống nếu thiếu Lê Thầm?
Những suy nghĩ kỳ lạ tràn ngập trong trí óc, Thời Tễ lắc đầu cố gắng rũ bỏ những thứ này ra, đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Lê Thầm bên cạnh đột nhiên bị đánh thức.
Mí mắt cậu run lên mấy cái, sau đó hàng mi dài chậm rãi chớp chớp, Lê Thầm đầu tiên ngơ ngác nhìn trần nhà, sau đó quay đầu nhìn Thời Tễ.
Thiếu niên như cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay mình, cậu cong ngón tay nắm lấy Thời Tễ, cười khúc khích nói: "Em nằm mơ thấy anh chủ động nắm tay em."
"Tỉnh lại mới phát hiện." Cậu cố ý dừng lại một giây, sau đó giơ tay đang nắm lấy tay Thời Tễ lên, "Thì ra không phải là mơ."
Giọng điệu ngả ngớn của Lê Thầm khiến tai Thời Tễ đỏ bừng vì xấu hổ, hắn hoảng loạn tránh thoát khỏi tay Lê Thầm, sau đó đẩy cánh tay cậu ra.
"Đi mở cửa đi."
Lời này vừa dứt, tiếng gõ cửa lại vang lên, Lê Thầm miễn cưỡng đứng dậy đi tới mở cửa.
Thời Tễ bắt đầu mặc quần áo, chỉ nghe thấy tiếng "lạch cạch" nhẹ nhàng vang lên, hắn chưa kịp nhìn rõ ai thì đã nghe thấy một giọng nói vang lên.
"Thằng nhóc Lê Thầm cậu rốt cuộc đang làm gì với Thời tiên sinh thế? Tại sao lại......"
Cửa vừa mở, một mùi tin tức tố Omega nồng nặc lao ra khỏi phòng giống như một cơn cuồng phong mạnh mẽ vô hình, khiến Lâm Dật và Giang Mặc đang đứng ở cửa giật mình, hồi lâu cũng không nói được lời nào.
Lâm Dật mở to hai mắt, khóe miệng cứng ngắc, lắp bắp nói: "Cầm, cầm thú!"
Lê Thầm lạnh lùng liếc cậu ta.
Nghe được giọng nói của Lâm Dật, Thời Tễ đành phải mặc thêm một chiếc áo len cổ lọ đi đến, muốn chào hai thiếu niên ngoài cửa, thế nhưng hắn lại thấy sắc mặt Lâm Dật và Giang Mặc đều tái nhợt.
Thái dương của Thời Tễ nhảy dựng lên.
Hắn làm sao có thể quên... Lâm Dật cùng Giang Mặc đều là Alpha và Omega, không chỉ có thể cảm nhận được tin tức tố của Lê Thầm, còn có thể bị loại tin tức tố mạnh mẽ này cưỡng ép phát tình.
Thời Tễ hít một hơi thật sâu, kéo Lê Thầm về phòng đợi, nhưng hắn chưa kịp ra tay, Lâm Dật đã tóm lấy Giang Mặc gân cổ hét lên: "Thời tiên sinh! Em với Giang Mặc tới đây là để nói với hai người, tối nay khách sạn sẽ miễn phí dịch vụ suối nước nóng, lúc đó hai người nhớ......nhớ đến tìm tụi em nha!"
Cậu ta nói rất nhanh, vừa nói hết câu thì bóng dáng của Lâm Dật cùng Giang Mặc cũng biến mất chẳng thấy đâu.
Thời Tễ nhìn về hướng họ rời đi, một lúc sau mới thở dài một tiếng.
"Em phóng ra nhiều tin tức tố vậy làm gì, chắc là làm hai đứa nhóc kia sợ đến vài ngày luôn rồi."
Nói xong, Thời Tễ quay lại nhìn Lê Thầm, sau đó lại dán mắt vào cái cổ đầy dấu hôn của cậu.
"Em...em khi nãy......cứ như vậy mà đi ra?!"
Thời Tễ trừng mắt kinh ngạc, vẻ mặt hoảng sợ đến khó tin.
Lê Thầm bối rối chớp mắt, cậu sờ cổ mình, ngón tay còn ái muội mà chạm vào những vết đỏ đó.
Cậu bước đến trước mặt Thời Tễ, vẻ lạnh lùng trong mắt thoáng chốc tan đi, trầm giọng giải thích: "Bọn họ đã biết rồi."
"Biết cái gì..." Thời Tễ theo bản năng hỏi, sau đó hắn liền ý thức được điều gì đó.
Phản ứng vừa rồi của Giang Mặc và Lâm Dật quá mức bình thường.
Như thể đã biết quan hệ của hắn và Lê Thầm rồi vậy.
"Em đã sớm nói với bọn họ chuyện của chúng ta rồi." Lời nói của Lê Thầm vừa lúc xác nhận suy đoán của Thời Tễ.
Thời Tễ trừng mắt, thiếu chút nữa là thở không xong.
Lê Thầm nghiêng người xoa má hắn: "Em chỉ muốn anh lưu lại mùi hương của em thôi."
"Cho tất cả mọi người biết, anh thuộc về em."
---
Editor: ngày xưa đi học vẽ toàn vẽ mẫu thỏa thân, bạn bè nhìn vào trêu sướng nha sướng nha mà không biết mình ngồi vẽ nhọc bỏ mịa ra, môn hình họa học không khác gì địa ngục trần zan, người ngoài ước ao người trong ước out. Edit H (kéo rèm) cũng thế, khi đọc thì quá sướng mà khi ngồi gõ chữ thì quá ối dồi ôi, đúng là người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt mà :')
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]