Chương trước
Chương sau


Editor: tè ré re

---

"Em nghe thấy anh không?"

Buổi tối, Thời Tễ ôm máy tính ngồi trên giường, camera trên màn hình phản chiếu khuôn mặt của hắn, hắn vừa tắm xong nên làn da trắng nõn còn có chút đỏ ửng, mái tóc đen nhánh rũ xuống, ngay cả đôi mắt ẩn sau chiếc mắt kính cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

"Nghe thấy! Nghe thấy!"

Trả lời hắn không phải là giọng của Lê Thầm mà là Lâm Dật, Omega nhỏ lanh lảnh giọng hô: "Anh! Chào buổi tối!"

Ngay sau đó, Thời Tễ lại nghe thấy thêm vài tiếng động ồn ào, khung cảnh bên Lê Thầm vẫn tối đen như mực, Lâm Dật ôn điện thoại của Lê Thầm mà trốn đông trốn tây, xen lẫn với đó là giọng nói thiếu kiên nhẫn của Lê Thầm.

"Trả lại cho tôi!"

"Quỷ hẹp hòi, tôi nói với anh ấy vài câu thì đã làm sao!" Lâm Dật nhanh nhẹn nhảy lên giường, ánh mắt Lê Thầm tối sầm lập tức nhảy qua, đè chặt Lâm Dật xuống, khuôn mặt vô cảm mà cù Lâm Dật.

"A -- Lê Thầm, cậu phạm quy rồi!" Tiếng Lâm Dật kêu cứu vang vọng khắp phòng, cuối cùng cậu ta cũng không chịu nổi sự tấn công của Lê Thầm nữa, ném điện thoại trả lại cho cậu rồi nhảy xuống giường kéo Giang Mặc ra khỏi phòng.

Khi cửa đóng lại, căn phòng ồn ào cuối cùng cũng yên tĩnh, Lê Thầm cụp mi ngồi xuống bên mép giường, khi thấy khóe môi Thời Tễ đang mỉm cười, hai má cậu đột nhiên nóng bừng: "Anh cười, cười cái gì."

"Đi chơi vui không?" Thời Tễ chớp mắt nhìn Lê Thầm mái tóc rối bù, ngày thường chỉ duy nhất một biểu cảm, nay sắc mặt lại phong phú cực kỳ.

Lê Thầm suy nghĩ một chút, nhẹ "ừm" một tiếng

"Khi anh đến đây, em sẽ dạy anh trượt tuyết." Vừa nhắc đến lời này, trong mắt cậu đột nhiên sáng lên, xen lẫn sự hưng phấn không thể che giấu.

Thời Tễ im lặng lắng nghe, thẳng cho đến khi Lê Thầm dừng lại, thiếu niên đột nhiên nhấp môi, lấp lánh trong ánh mắt ảm đạm đi mấy phần, cậu không nhịn được mà vươn ngón tay đụng vào khuôn mặt của Thời Tễ trên màn hình lạnh lẽo.

"Nhưng mà em nhớ anh rất nhiều."

Thời Tễ nghe vậy thì nhướng mày: "Hôm nay đã là lần thứ mười một em nói với anh câu này rồi."

"Em không thể tách ra khỏi anh sao?"

Lê Thầm không chút do dự lắc đầu: "Em nói rồi, thiếu anh em sống không được."

"Muốn ôm anh, muốn hôn anh."

Thiếu niên ngước mắt lên, hàng mi dài khẽ run rẩy, cậu cúi người lại gần camera, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên được phóng to lên mấy lần.

"Anh ơi, anh hôn em một cái được không?"

Thời Tễ sửng sốt.

"Em nói bừa gì vậy?" Hắn bất đắc dĩ nhìn Lê Thầm, "Hiện tại anh không ở trước mặt em."

Khóe mắt Lê Thầm rũ xuống, đáng thương như một chú chó con cô đơn, hai tai chó trên đầu cụp xuống: "Nhưng chúng ta đã mấy ngày không hôn rồi."

"Anh ơi, anh không nhớ em sao?"

Cậu hơi bĩu môi: "Em rất muốn chạm vào anh."

Ngay cả ngón tay của cậu cũng ngứa ngáy khi không được chạm vào Thời Tễ. Bây giờ nhìn thấy Thời Tễ, cảm giác ngứa ngáy trong lòng cậu lại càng trầm trọng hơn, cậu thậm chí còn muốn đưa tay kéo Thời Tễ ra khỏi màn hình rồi ôm anh ấy lăn lộn trên giường mấy ngày mấy đêm.

Sự hưng phấn mang tên "Thời Tễ" dọc theo mạch máu lan khắp cơ thể, Lê Thầm không khỏi cau mày, cụp mắt xuống, tỏ vẻ nhẫn nại.

Thời Tễ thấy cậu có gì đó không ổn, trong tai nghe phát ra vài tiếng kéo khóa nho nhỏ, sau đó là vài tiếng cọ xát, má của Lê Thầm trên màn hình càng ngày càng ửng hồng, ánh mắt cậu nhìn Thời Tễ cũng dần bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, Thời Tễ mới nhận ra cậu đang làm gì.

Tiếng thở dốc trong tai nghe rõ ràng như thể Lê Thầm đang ở ngay bên tai hắn, mặt Thời Tễ bỗng chốc nóng bừng, hắn mở to mắt thấp giọng gọi: "Lê Thầm."

"Chỉ nhìn anh thế này mà em cũng có cảm giác sao?"

Lê Thầm cắn môi không nói gì nhưng sự bộc phát tin tức tố hoa diên vĩ trong phòng đang là câu trả lời của cậu, đầu cậu càng cúi xuống, đầu ngón tay mềm mại chạm vào làn da, khi Thời Tễ nói chuyện, cậu như có ảo giác rằng anh ấy đang ở ngay trước mặt mình.

"Anh." Hô hấp của cậu dần dồn dập hơn, nhịp thở cũng nhanh hơn, vẻ mặt Lê Thầm tràn đầy dục vọng, chật vật nói: "Anh cũng chạm vào chính mình được không?"

Yêu cầu của Lê Thầm nghe có vẻ cực kỳ hoang đường, Thời Tễ cảm thấy đầu óc mình rối loạn thành một nùi, ngay cả giọng nói của Lê Thầm cũng trở nên hỗn độn.

"Em muốn thấy anh tự chạm vào mình."

Ham muốn của đối phương bị chặn lại trong cơ thể không cách nào phát tiết, hơi thở ái muội của cậu càng khiến Thời Tễ cảm thấy xấu hổ hơn.

Sống lưng hắn cứng đờ, dây thần kinh mẫn cảm khắp cơ thể như được khuếch đại, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, Thời Tễ không hiểu sao lại có cảm giác như ngón tay của Lê Thầm đang vuốt ve làn da của mình.

Trái tim dưới lồng ngực đập vô cùng mãnh liệt, xen lẫn với hơi thở của Lê Thầm, tạo thành một bản hòa tấu đầy dục vọng.

Thời Tễ vốn muốn từ chối yêu cầu của Lê Thầm, nhưng không hiểu sao tay hắn lại mất kiểm soát mà vén vạt áo lên rồi chui vào.

Những đầu ngón tay với mấy vết chai mỏng lướt qua lớp cơ bắp mỏng manh, một cảm giác ngứa ngáy như dòng điện chạy qua não hắn, toàn thân Thời Tễ run lên, nhưng hắn vẫn theo bản năng quay máy tính sang hướng khác.

Lê Thầm đang nhìn Thời Tễ chạm vào ngực mình, không ngờ giây tiếp theo camera lại chuyển sang vị trí khác, đối mặt với bức tường trắng toát, Lê Thầm bị ném lên đám mây tình dục rồi treo trên đó, cậu khó chịu đến cắn chặt hàm răng.

Tiếng thở nhẹ của Thời Tễ vang lên bên tai, giọng hắn luôn rất độc đáo, muốn kìm chế nhưng lại bị dục vọng của bản thân phản bội

"Anh ơi, anh chĩa máy quay về mình được không?"

Lê Thầm cau chặt mày, chỉ nghe được âm thanh mà không nhìn thấy hình ảnh khiến cậu vô cùng vội vàng, nhưng người đàn ông lại không như cậu mong muốn, ngoại trừ tiếng ngón tay cọ vào da thịt cùng tiếng thở dốc mơ màng nhẹ nhàng, Lê Thầm cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Yết hầu của cậu lăn mấy vòng: "Anh đang sờ vào đâu đấy?"

"Eo hay ngực?"

"Tưởng tượng một chút xem ngày thường xem chạm vào anh như thế nào, nơi sườn eo thử dùng ngón tay véo nhẹ một cái."

Hơi thở của người đàn ông trên máy tính trở nên nặng nề hơn, không biết qua bao lâu, hình ảnh trên màn hình đột nhiên tối đen, động tác trong tay Lê Thầm dừng lại, cậu ngơ ngác chớp mi trước màn hình máy tính tối đen.

Ở đầu bên kia, Thời Tễ hung hăng đóng máy tính lại, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay ướt đẫm của mình mà thở dốc.

Đầu óc hắn trống rỗng nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được dư vị do cơ thể mình mang lại.

Điên rồi

Đôi môi Thời Tễ run lên, sau khi vừa ý thức được bản thân vừa làm gì, hắn như chết lặng mà ngả về phía sau.

Hắn hoàn toàn điên rồi.

--

Sau khi rời khỏi phòng Lê Thầm, Lâm Dật và Giang Mặc đều im lặng, trong hành lang khách sạn chỉ còn lại tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lâm Dật cúi đầu mím môi, ngón tay buông thõng bên cạnh không ngừng quấn lấy gấu áo của mình.

"Đến rồi." Không biết qua bao lâu, Giang Mặc ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, ngẩn đầu nhìn dãy số trên cửa phòng, Lâm Dật phục hồi lại tinh thần lại, cậu gật đầu, sau đó quẹt thẻ phòng đi vào.

Vừa bước vào cửa, Giang Mặc nhìn bóng lưng của Lâm Dật, không khỏi thấp giọng nói: "Hôm nay cậu..."

Bước chân Lâm Dật chùng xuống, cậu hơi quay đầu lại: "Hả?"

Giang Mặc do dự cắn môi, một lúc sau mới nói tiếp: "Hôm nay cậu... khóc à?"

Lông mi đang rũ xuống của Lâm Dật run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác tủi thân không thể giải thích được, sau đó chóp mũi cậu cũng trở nên chua xót.

Hôm nay cậu vô tình nhìn thấy cảnh tỏ tình của Giang Mặc và Lê Thầm, mặc dù cậu đã biết Giang Mặc thích Lê Thầm từ lâu nhưng cậu cũng biết, cho dù Giang Mặc có tỏ tình với Lê Thầm thì cậu ta cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng khi nghe được câu "Tôi thích cậu", Lâm Dật vẫn không thể kiềm chế được bản thân, khi tỉnh táo lại, nước mắt cậu đã rơi.

Tại sao?

Lâm Dật không thể hiểu được.

Trái tim cậu như bị ai đó nắm lấy, đột nhiên cậu cảm thấy hai mắt nóng lên, khung cảnh trước mắt bị hơi nước làm nhòe đi, vì để cho Giang Mặc không phát hiện, Lâm Dật mở to chớp mắt hai cái, muốn để làm gió lạnh hong khô đi.

Thấy cậu im lặng, Giang Mặc lo lắng tiến lại gần, cậu ta đưa tay vỗ vai Lâm Dật, dưới lòng bàn tay là thân hình khẻ run rẩy của đối phương.

"Không có." Lâm Dật thấp giọng trả lời, cuối cùng còn có âm mũi đặc sệt: "Lúc trượt tuyết tôi không chú ý nên tuyết bay vào mắt làm tôi khó chịu."

Nói xong cậu vô thức đưa tay lên lau khóe mắt.

Ngay sau đó, Giang Mặc thình lình nắm lấy vai xoay người cậu lại. Lâm Dật sửng sốt, khi cậu nhận ra thì cũng đã quá muộn để né tránh. Cậu ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Giang Mặc, trong đôi con ngươi xanh lục phản chiếu bộ dạng chật vật của cậu.

"Bây giờ thì sao?" Cậu nghe thấy Giang Mặc hỏi: "Sao bây giờ cậu lại khóc?"

Thiếu niên trước mặt vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cậu.

Chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy đã khiến cơn đau trong lòng cậu trở nên dịu đi, vị chua lan tỏa trên chóp mũi càng nồng đậm, đôi mắt cậu lại càng đỏ hoe hơn, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Những giọt nước mắt trong suốt làm ướt ngón tay của Giang Mặc, cậu ta cụp mắt xuống nhìn Omega nhỏ đang khóc đến đáng thương. Cậu ta chưa bao giờ thấy Lâm Dật khóc kể từ ngày đầu tiên gặp nhau, tựa như cậu sẽ luôn mỉm cười như ánh mặt trời vậy.

Nhưng bây giờ cậu như bị bao phủ bởi một tầng mây đen dày đặc.

"Tôi không biết." Lâm Dật run run trả lời, thanh âm trầm thấp chỉ đủ để cậu và Giang Mặc nghe thấy.

Những cảm xúc đang đấu đá trong lòng là gì đây?

"Tôi thực sự không biết."

Cậu lặp lại, như thể cậu cũng chẳng biết bản thân mình vì sao lại bối rối như vậy.

Giang Mặc có chút đau lòng mà xoa đầu cậu, vai Lâm Dật không ngừng run rẩy, cho đến khi bị Giang Mặc kéo vào lòng.

Alpha lặng lẽ thả ra một mùi hương tin tức tố nhàn nhạt, mùi thơm nhẹ nhàng của gỗ đàn hương rất có tác dụng trong việc vuốt phẳng cảm xúc kích động của Omega, rất nhanh, Lâm Dật liền rúc vào trong ngực cậu ta, cậu không còn khóc dữ dội nữa, hô hấp cũng dần ổn định.

"Tôi bị Lê Thầm từ chối rồi." Giang Mặc ghé sát vào tai Lâm Dật, ngửi gáy Omega, "Đêm nay ở lại với tôi đi."

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Thời điểm Thời Tễ và Lê Thầm gặp nhau cũng đã là năm ngày sau.

Ba thiếu niên như đã hứa đợi hắn ở cửa khách sạn, Thời Tễ vừa xuống xe, giây tiếp theo liền có một bóng người nhanh chóng phóng tới.

Thời Tễ sửng sốt vài giây, sau đó nhìn kỹ lại thì thấy Lê Thầm đang ôm chặt lấy mình, cái đầu đầy lông xù dựa vào cổ hắn mà dụi, mái tóc mềm mại chọc cho cổ hắn hơi ngứa ngáy, Thời Tễ nhịn không được mà muốn chạy trốn.

Hắn giơ tay đẩy đầu Lê Thầm ra, nhưng thiếu niên dường như đã biết trước suy nghĩ của Thời Tễ, cậu ngẩng đầu lên mở to mắt nhìn hắn.

"Em đang mơ đúng không?" Lê Thầm rũ mắt ủ rũ hỏi.

Bàn tay đang muốn đẩy đầu của Thời Tễ đột nhiên đổi hướng, hắn đưa hai ngón tay nhéo má Lê Thầm, thiếu niên đang vây quanh hắn kêu rên một tiếng, cuối cùng cậu xoa xoa chỗ đau, vô tội nhìn Thời Tễ: "Anh ơi, anh——"

Lời còn chưa dứt, ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía sau của Thời Tễ còn một người khác, sau khi Lê Thầm nhìn rõ người kia là ai, khóe môi đang nhếch lên từng chút một buông xuống.

Tề Quy nhướng mày, nhiệt tình chào hỏi Lê Thầm: "Đã lâu không gặp, anh bạn nhỏ."

Lê Thầm sắc mặt lạnh lùng kéo Thời Tễ xuống xe, cách xa Tề Quy, sau đó trầm giọng hỏi: "Sao anh lại đến đây?!"

"Có gì lạ sao?" Tề Quy chậm rãi xuống xe, sau khi tiếp xúc với không khí lạnh lẽo bên ngoài, anh ta không khỏi quấn chặt quần áo lại, "Bác sĩ nói cơ thể tôi cần đi lại xung quanh để hồi phục nhanh hơn."

Lê Thầm cười nhạo một tiếng, liếc nhìn đôi môi không còn chút huyết sắc nào của đối phương, cậu tức giận nói: "Tôi thấy anh không qua khỏi đâu, nhanh chuẩn bị hậu sự đi."

Nghe được giọng điệu hung hăng của Lê Thầm, Tề Quy không có phản ứng gì, anh ta quay đầu nhìn về phía Giang Mặc và Lâm Dật ở một bên, mỉm cười lịch sự với họ.

Lâm Dật vừa nhìn thấy Tề Quy liền chạy tới thân mật ôm lấy cánh tay của Tề Quy: "Sao Thời tiên sinh không nói cho tụi em biết anh Tề cũng tới vậy!"

Mối quan hệ giữa Tề Quy và hai người họ đã tăng lên rất nhiều, vì để kết thân với Giang Mặc và Lâm Dật, Tề Quy nói hai bọn họ có thể kêu anh ta là anh Tề.

"Tôi không cho anh ta nói." Tề Quy sờ sờ gáy Lâm Dật, "Cứ coi như là cho các cậu một bất ngờ đi."

Sau đó, anh ta liếc nhìn dụng cụ trượt tuyết trên tay Giang Mặc: "Em muốn đi trượt tuyết à?"

"Vâng!" Lâm Dật gật đầu, "Tề ca, anh có muốn đi cùng chúng em không?"

Nói xong, cậu như lại nghĩ đến chuyện gì: "Nhưng thân thể của anh..."

Tề Quy nhướng mày, chủ động nhận lấy thiết bị trượt tuyết từ trong tay Giang Mặc: "Đừng nhìn bộ dáng yếu ớt mong manh của anh cậu mà lầm, trước kia anh là quán quân trượt tuyết đấy."

Vừa nói ra những lời này, anh ta lập tức thu hút được ánh mắt đầy sao sáng ngời của hai người họ, mỗi người một bên túm lấy cánh tay của Tề Quy, tranh nhau muốn Tề Quy dạy bọn họ cách trượt tuyết.

Thời Tễ ở bên cạnh im lặng nhìn bọn họ, đúng lúc Tề Quy đi ngang qua hắn, đột nhiên nghe thấy Tề Quy nói vài chữ——

"Thời tiên sinh."

"Dung hợp với thế giới này hay là quay trở về thế giới hiện thực."

"Không còn nhiều thời gian để anh suy xét đâu."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.