Chương trước
Chương sau


Editor: tè ré re

---

Một tiếng thở dốc vang lên trong không khí.

Làn da nhớp nháp vẫn còn độ ấm do bị Lê Thầm liếm, tai của Thời Tễ càng nóng cháy dữ dội, đôi tay bị cà vạt trói theo bản năng mà giãy giụa đôi chút.

Hắn không nhịn được mà run rẩy, sống lưng mảnh khảnh uốn cong, hai khối xương bướm nhô ra theo hô hấp phập phồng giống như một đôi cánh chuẩn bị phá nát da thịt mà xông ra.

Khóe mắt Lê Thầm ửng hồng, cậu nhìn chằm chằm hai khối xương xinh đẹp, đầu ngón tay lười nhác vuốt ve dọc theo cốt cách, từng nơi cậu lướt qua đều như dấy lên từng ngọn lửa, Thời Tễ nghiêng đầu, hai mắt nhắm hờ nhìn Lê Thầm.

Chỉ nghe được vài âm thanh nhẹ nhàng vang lên, Lê Thầm lại lấy thêm mấy viên kem bôi lên xương bướm của hắn, những cái chạm nhẹ nhàng khiến Thời Tễ cảm thấy có chút kỳ lạ, sau đó hắn cảm thấy Lê Thầm tiến lại gần mình, bộ ngực nóng bỏng của cậu dán vào lưng hắn, một hơi thở nặng nề lan tỏa trên làn da Thời Tễ.

Lê Thầm lại lè đầu lưỡi liếm lớp kem trắng ngọt ngào dưới mắt, dùng nhiệt độ trong miệng hòa tan nó thành nước, chất lỏng màu trắng sữa dọc theo xương sống của hắn trượt xuống, đọng lại thành vũng trên sống lưng của Thời Tễ.

Tiếng nước ướt át quấy nhiễu tai Thời Tễ làm tim hắn nhảy nhanh điên cuồng, Lê Thầm nuốt xuống nước bọt mang vị ngọt ngào của kem, dục vọng trong mắt càng ngày càng nồng đậm.

"Đừng đùa nữa......" Thời Tễ há miệng gian nan hít thở, lồng ngực hắn bị ép sát vào giường, chăn bông mềm mại quấn quanh người che kín miệng và mũi khiến hô hấp của hắn trở nên ngắt quãng.

Một trận gió lạnh thổi qua, lướt qua tấm lưng ướt đẫm nước của hắn, hai tay Thời Tễ cong lên nắm chặt chăn, một cảm giác ngứa ngáy khó chịu xông thẳng lên não.

Lê Thầm hướng lên trên, chống tay ở hai bên người của Thời Tễ. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet, cậu tiến đến gần đôi tai đỏ bừng của Thời Tễ, dùng đầu lưỡi liếm vành tai nóng bỏng của hắn.

"Anh thật ngọt."

Cậu híp mắt trầm giọng nói, một tay ôm lấy vòng eo thon gầy của Thời Tễ, cảm nhận cơ bắp hơi run lên của hắn.

"Ở đây thật ngọt."

Lê Thầm uốn cong khuỷu tay, dán sát vào chiếc cổ lộ ra phía sau của Thời Tễ.

"Ở đây cũng thật ngọt."

Những nụ hôn mãnh liệt lan khắp cổ Thời Tễ, Lê Thầm tham luyến cọ xát môi hắn như thể cậu vẫn còn cảm nhận được mùi vị kem ngọt ngào còn sót lại trên đó.

"Ở đây cũng rất..."

Cậu hôn lên đôi mắt đỏ hoe của Thời Tễ, thuận tiện cuốn luôn giọt mồ hôi rơi trên trán hắn. Lê Thầm nhìn hàng mi run rẩy của Thời Tễ sau đó không khỏi cúi người về phía trước dùng môi che mắt hắn, dùng đầu lưỡi liếm lông mi của hắn.

Cảm giác kỳ lạ khiến Thời Tễ vô thức muốn chớp mắt, toàn thân hắn bắt đầu run lên, hơi thở của Lê Thầm như muốn thiêu đốt hắn, nước bọt còn đọng lại trên lưng bị gió lạnh thổi qua từ từ khô đi, dường như những thứ dính trên lưng hắn chỉ còn là những dấu vết mà người phía sau để lại.

Lê Thầm thấp giọng cười, tiếng cười triền miên khiến tai Thời Tễ càng đỏ lên, yết hầu của hắn gian nan lăn lộn mấy phen, cánh tay của Lê Thầm vòng qua từ phía sau lật người Thời Tễ lại.

Cậu rũ mắt xuống nhìn người đàn ông đang mơ màng dưới thân, ngón tay lưu luyến lướt trên sườn mặt hắn. Đột nhiên Lê Thầm nghĩ tới điều gì đó, cậu đứng dậy khỏi người Thời Tễ đi đến mở tủ rồi lục lọi.

Thời Tễ quay đầu nhìn cậu, không biết cậu sẽ lấy ra thứ gì, hắn âm thầm quyết định sau này sẽ tìm cơ hội mở cái tủ này ra xem xem thằng nhóc Lê Thầm này còn giấu gì kỳ lạ nữa không.

Nửa phút sau Lê Thầm trở lại giường, một tay giấu sau lưng, thần bí đến gần Thời Tễ.

"Anh."

Cậu thân mật gọi nhẹ một tiếng, cả người đầy mùi tin tức tố hoa diên vĩ đỡ nửa người trên của Thời Tễ dậy, sau đó rút bàn tay đang giấu sau lưng ra, giơ cao rồi dừng trước mắt Thời Tễ.

Thời Tễ nhìn kỹ hơn thì thấy trên tay Lê Thầm đang cầm một sợi dây da màu đen, ở giữa có một chiếc khóa bằng bạc, thiết kế như một chiếc nhẫn nhưng lớn hơn nhiều, phía trên còn có hai vật trang trí nhỏ giống như tai mèo.

"Mang cái này......" Lê Thầm lại nói, "Mang cái này cho em xem đi."

"Đây là cái gì?" Thời Tễ không khỏi cau mày.

Một giây tiếp theo, hành động của Lê Thầm trực tiếp cho hắn đáp án.

Thiếu niên đứng dậy, yêu cầu Thời Tễ uốn cong một chân của mình, sau đó luồn sợi dây qua đùi hắn, cách một lớp quần mà mang lên chân hắn.

Không biết có phải là cố ý thiết kế như vậy hay không, sợi dây Lê Thầm đeo trên chân hắn rõ ràng chật hơn một chút, sau khi thắt dây vào, phần thịt mềm mại ở đùi hắn căng ra khỏi mép sợi dây. Thời Tễ nhìn chằm chằm đồ vật trên đùi mình hồi lâu cũng không biết nó là cái gì. (*)

(*) Là cái này nè mí bà



Nhưng Lê Thầm dường như lại rất thích nó, cậu nhìn chăm chăm chiếc vòng chân trên chân Thời Tễ, ngón tay dọc theo mép vòng mà ấn vào, khi chạm vào phần thịt mềm mại, người đàn ông trong ngực vô thức ậm ừ hỏi: "Em......lại đang làm gì vậy?"

"Em muốn anh mang cái này." Này là thứ cậu đặc biệt thiết kế riêng cho Thời Tễ, mặc quần thì không có tác dụng bằng không mặc. "Nhưng là loại không mặc quần cơ."

Không ngờ lời này vừa nói ra, Thời Tễ liền sợ đến nhảy ra khỏi vòng tay của cậu, mặt hắn đỏ bừng, lắp bắp: "Em, Em, rốt cuộc học mấy thứ này từ đâu vậy?!"

Chiếc vòng băng trên đùi khiến hắn khó chịu, nhất là khi lúc này hắn đang ngồi quỳ trên giường, sợi dây không đúng kích cỡ đang siết chặt lấy đùi hắn, cơn đau nhẹ khiến Thời Tễ muốn vặt thứ này xuống người mình ngay lập tức.

Lê Thầm vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn Thời Tễ từ trên xuống dưới, người đàn ông lạnh lùng quần áo xộc xệch nhìn cậu, thân thể tràn đầy dục vọng bị cậu khơi dậy, mùi hoa diên vĩ trong phòng càng ngày càng nồng đậm.

"Anh muốn biết sao?" Cậu nhếch lên khóe môi, ái muội liếc nhìn Thời Tễ.

Thời Tễ bị ánh mắt của cậu làm cho hoang mang rối loạn mà xoay đầu đi, một tay cởi phăng chiếc vòng trên đùi ném vào trong ngực Lê Thầm, thấy Lê Thầm lại muốn lại gần mình, Thời Tễ lập tức nâng hai tay che trước người.

"Nếu em dám lại đây thì tối nay ra ngoài ngủ!"

Thời Tễ cố gắng nổ lực làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ hung dữ, nhưng khóe mắt đỏ hoe lại làm mất hết khí thế của hắn. Lê Thầm dừng lại một chút, trong lòng biết rõ, nếu mình tiếp tục xằng bậy thì anh ấy sẽ ngay lập tức xù lông.

Thời Tễ tức giận tuy rất đáng yêu nhưng trước mắt cậu vẫn chưa nghĩ sẽ làm Thời Tễ tức giận, cậu phải biểu hiện tốt một chút thì anh ấy mới khen thường cậu.

Lần tới, cậu nhất định sẽ phải cởi quần Thời Tễ, đeo lên chiếc vòng mà cậu chuẩn bị sẵn.

Thời Tễ nhìn Lê Thầm lui trở về, trái tim đang treo trên cuống họng của hắn cũng từ từ thả lỏng. Hắn do dự tiến lại gần ổ chăn, sau đó nhanh nhẹn chui vào rồi cuộn bản thân lại thành một ổ bánh Thụy Sĩ hình người. (*)

(*) Bánh Thụy Sĩ



Lê Thầm bị động tác đáng yêu của hắn làm cho bật cười, cậu ngoan ngoãn nằm xuống bên người Thời Tễ, một lúc sau ánh mặt lại dính chặt trên người hắn.

Cậu đẩy phần chăn đang bọc lấy đầu của Thời Tễ, đào người đàn ông súyt thì bị chăn làm cho ngạt thở ra, đặt một nụ hôn lên môi hắn.

"Anh ơi, em phải làm gì đây."

"Mấy ngày nữa em muốn nhìn thấy anh cũng sẽ rất khó khăn."

"Bởi vì em không thể đến gặp anh."

Thiếu niên chui vào trong chăn Thời Tễ như một chú cún con, đôi tay vây lấy thân hình hắn: "Khi em nhớ anh, có thể gọi điện thoại cho anh được không?"

Thời Tễ mở to mắt trong bóng tối, đầu óc vốn đã bị Lê Thầm quậy thành một mảnh hỗn loạn, hắn cảm thấy tim mình đập như sấm nổ, hơi thở trong vô thức mà nhẹ lại.

Một lúc sau hắn mới gật đầu.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Sinh nhật của Thời Tễ vừa kết thúc thì chuyến đi của Lê Thầm cũng bắt đầu khởi hành.

Vì hôm trước trời có tuyết rơi dày đặc nên Thời Tễ đã bắt Lê Thầm quấn thành một nắm cơm nếp tròn vo trước khi rời đi.

Hắn đứng ở cửa nhìn Lê Thầm lên xe, thiếu niên mở cửa sổ, nửa khuôn mặt được giấu trong một chiếc khăn choảng cổ thật dày, mái tóc đen nhánh rũ xuống chỉ lộ ra một đôi mắt Vụ Lam Sắc xinh đẹp nhìn chằm chằm Thời Tễ.

"Thời tiên sinh! Tụi em đi trước nha!" Lâm Dật ngồi bên trong nhiệt tình chào tạm biệt Thời Tễ. Nói xong, chiếc xe lập tức nổ máy, bánh xe lăn trên nền tuyết trắng.

Cửa sổ xe từ từ nâng lên che khuất tầm nhìn của Lê Thầm, Thời Tễ đứng ở phía sau nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi. Khi gió lạnh thổi qua, hắn chợt cảm thấy mùa đông năm nay thật lạnh.

Thời Tễ xoay người trở vào nhà, hắn thay giày, giũ sạch bông tuyết vô tình dính trên người.

"Lê Thầm đi rồi?"

Một giọng nam từ trên lầu truyền đến, Thời Tễ khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên lầu. Không biết Tề Quy đi ra từ khi nào, anh ta dựa trên lan can tầng hai, khẽ giương khóe môi cúi đầu nhìn Thời Tễ.

Thời Tễ không khỏi cau mày, tuy rằng Tề Quy cũng là người xuyên sách như hắn, nhưng đối phương lại cho hắn một loại cảm giác rất kỳ lạ khiến cho Thời Tễ theo bản năng không muốn cùng anh ta giao tiếp quá nhiều.

Hắn mím môi không nói gì, đúng lúc đó, điện thoại di động trong túi reo lên, Thời Tễ xoay người lấy cớ trả lời điện thoại mà rời đi, Tề Quy tựa đầu vào cánh tay anh, cười như không cười chăm chú nhìn bóng dáng Thời Tễ.

"Nếu dung hợp với thế giới này, bản thân anh trong hiện thực sẽ chết." Giọng nói của Tề Quy đột nhiên lọt vào tai Thời Tễ, "Và Thời Tễ sẽ biến mất trong ký ức của tất cả mọi người."

"Anh muốn kết cục như vậy sao?"

Giọng nói của anh ta không quá to cũng không quá nhỏ nhưng lại vang vọng khắp trong biệt thự, bước chân của Thời Tễ dừng lại, hắn hít một hơi thật sâu rồi lại bước lên lầu, đi vào thư phòng.

"Anh ơi, tên đó lại nói gì với anh vậy?" Lê Thầm ở đầu bên kia điện thoại nhịn không được mà hỏi một câu, cậu nghe thấy tiếng của Tề Quy nhưng lại không nghe rõ hắn ta nói gì với anh ấy.

Thời Tễ chớp mi ngẩng đầu nhìn cành cây phủ đầy tuyết ngoài cửa sổ: "Không có gì."

Lê Thầm tất nhiên không tin, cậu cắn môi lẩm bẩm nói: "Nếu em đuổi hắn ta đi sớm một chút thì anh đã không bị hắn làm phiền rồi."

Môi cậu cọ cọ khăn choàng cổ, chiếc khăn này thuộc về Thời Tễ, nó tràn ngập mùi hương của hắn, đáy lòng đang cáu kỉnh của cậu lập tức tràn ngập cảm giác thỏa mãn, Lê Thầm cụp mi nhẹ giọng nói: "Anh, em nhớ anh lắm."

Thời Tễ nghe xong không khỏi cười nói: "Em mới đi có bao xa đã nhớ anh rồi?"

"Em không muốn xa anh dù chỉ là một giây." Lê Thầm tiếp tục với giọng điệu ủ rũ, lại như làm nũng mà nói: "Anh nhanh tới với em được không?"

Thời Tễ theo bản năng gật đầu, sau đó mới ý thức được Lê Thầm không nhìn thấy mình, thế là "Ừm" một tiếng nói: "Xong việc anh sẽ tới."

Thiếu niên ngoan ngoãn đồng ý, Lâm Dật ngồi bên cạnh không khỏi nổi da gà, cậu tiến lại gần Giang Mặc nhỏ giọng nói: "Thằng nhóc Lê Thầm thế mà lại dính người vậy à?"

Giang Mặc cụp mi trộm ngắm Lê Thầm, đối phương không chú ý tới cậu ta mà vẫn cầm điện thoại nhỏ giọng nói chuyện, lông mi dài cong vút cụp xuống, nhẹ nhàng che đi đôi mắt đỏ hoe.

"Rất đáng yêu." Cậu đột nhiên nói.

Lâm Dật chớp mắt mấy cái, đồng tử cậu ta co rụt lại, không thể tin được mà nhìn Giang Mặc, sau đó lại quay đầu nhìn Lê Thầm bộ dáng đang giống như một đứa trẻ cực kỳ ngoan ngoãn.

"Ầm" một tiếng, Lâm Dật cảm thấy trong đầu mình như có thứ gì đó sụp đổ.

"Các người bình thường một chút được không?" Cậu ta run rẩy nói: "Tôi sợ lắm á."

Thời Tễ nghe Lâm Dật nói trong điện thoại thì nhếch lên khóe môi, cùng Lê Thầm trò chuyện vài câu rồi cúp điện thoại.

Hắn cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, một lúc sau mới đặt điện thoại xuống, bật máy tính lên.

Màn hình tối đen vốn dĩ lại sáng lên, Thời Tễ nhìn đoạn video còn chưa xem hết trên màn hình, vẻ dịu dàng trong mắt dần dần biến mất không còn một mảnh.

Một giây tiếp theo, phía dưới bên phải màn hình máy tính hiện lên một tin nhắn do Điền Phó Minh gửi đến.

Điền Phó Minh: [Thời tiên sinh tìm tôi lấy video theo dõi kia là bởi vì phát hiện chỗ nào không thích hợp sao? ]

Điền Phó Minh: [Tần Triết đã tự thú, vụ án cũng kết thúc, ngài đây là......]

Thời Tễ nhìn thoáng qua, ngón tay thon dài nhảy vài cái: [Tôi chỉ muốn xác nhận một sự kiện, việc này không liên quan tới vụ án nên Điền cảnh sát không cần phải lo lắng.]

Hắn vừa gửi tin nhắn trả lời, ngay sau đó Điền Phó Minh lại gửi thêm vài tin nhắn nữa, âm thanh "ding ding dong dong" khiến người ta khó chịu, Thời Tễ cau mày im lặng chặn Điền Phó Minh.

Phòng làm việc lại trở lại yên tĩnh, chỉ có tiếng điện nhẹ phát ra từ máy tính, Thời Tễ nhìn chằm chằm hình ảnh trong video, đoạn video ngắn ngủi một phút được hắn phát đi phát lại, hắn cắn chặt môi, tại hiện trường trong ảnh, Lâm Dật cùng ba người Alpha lướt qua, theo sau là hắn và Lê Thầm.

Hắn vặn âm lượng video lên mức cao nhất, thậm chí còn ghé sát đầu vào loa chăm chú lắng nghe.

Không biết qua bao lâu, Thời Tễ cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng ding-dong rất nhỏ phát ra từ âm thanh hỗn loạn của dòng điện.

Thời Tễ đột nhiên mở to mắt.

Đúng là lúc đó hắn không bị ảo giác.

Âm thanh này thật sự xuất hiện.

Cái này giống như......

Thời Tễ cẩn thận suy nghĩ một chút, đan ngón tay vào nhau, dùng đầu ngón tay trắng nõn véo từng đầu ngón tay đỏ tròn.

Sau đó, một tia sáng lóe lên trong đầu hắn.

Hắn đã từng nghe thấy âm thanh này trước đây.

---Là âm thanh khi hệ thống của Lê Thầm trực tuyến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.