Chương trước
Chương sau


Editor: tè ré re

---

Vào ngày sinh nhật của Thời Tễ, bầu trời hiếm có được một bữa trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ rơi xuống nền tuyết trắng như phủ một vầng sáng mềm mại.

Lâm Dật và Giang Mặc đến cửa từ sớm, chính Lê Thầm mở cửa cho bọn họ, khi nhìn thấy Lê Thầm mặc vest, Lâm Dật và Giang Mặc ngẩn người, sau đó cười một cách khó hiểu, không kiêng nể gì mà nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lê Thầm.

Lê Thầm cảm thấy khó chịu trước ánh mắt thẳng thừng của bọn họ, yết hầu khẽ lăn vài vòng, cậu bước sang một bên nhường đường cho hai thiếu niên ngoài cửa.

"Vào đi."

Nói xong thì cậu xoay người đi vào căn phòng được tỉ mỉ bài trí ở bên trong. Thời Tễ cho toàn bộ quản gia và người giúp việc trong nhà nghỉ một ngày nên tòa nhà rộng lớn chỉ còn lại bốn người bọn họ cùng với Tề Quy đang nằm trong phòng.

Lâm Dật một tay cầm một túi quà tinh xảo nhìn ngó chung quanh, khi nhìn thấy Thời Tễ bưng chén trà xuất hiện thì ánh mắt cậu ta đột nhiên sáng lên, hưng phấn giơ tay vẫy vẫy chào hỏi Thời Tễ: "Chào anh trai ạ!!"

Vừa nói ra, Giang Mặc đang đi theo bên cạnh đột nhiên cứng đờ, Lâm Dật cũng lập tức ý thức được mình vừa nói hớ, khóe môi vừa nhếch lên chậm rãi hạ xuống, sau đó cẩn thận nghiêng người quan sát sắc mặt Lê Thầm.

Ngoài dự đoán, trước đây Lê Thầm rất nhạy cảm với việc người khác gọi Thời Tễ là "anh trai" nay lại không có phản ứng gì, cậu nhàn nhạt liếc Lâm Dật một cái rồi đi lướt ngang qua cậu ta, đón lấy ấm trà trong tay Thời Tễ rồi xoay người nói với Lâm Dật cùng Giang Mặc đang ngốc tại chỗ: "Ngồi đi."

Sự khác thường này của Lê Thầm khiến hai thiếu niên có chút bối rối, ngay cả Lâm Dật vốn luôn tùy tiện lúc này cũng không thể không dè chừng, cậu ta cùng Giang Mặc cọ tới cọ lui mà đi đến ghế sô pha ngồi xuống, sau đó lén lút cúi đầu thì thầm với Giang Mặc: "Hôm nay Lê Thầm có chút kỳ lạ đúng không?"

Giang Mặc cứng đờ sống lưng, thận trọng gật gật đầu.

Lê Thầm không nói lời nào mà chỉ rót trà cho bọn họ, trong phòng khách đột nhiên im lặng chỉ còn lại tiếng nước róc rách nhẹ nhàng va vào thành chén, một làn khói trắng từ miệng chén trà bốc lên quanh quẩn quanh ngón tay của Lê Thầm.

Lâm Dật lúng túng mím môi, không biết vừa rồi Lê Thầm có nghe thấy cuộc trò chuyện của cậu ta và Giang Mặc hay không nữa.

Mãi cho đến khi Thời Tễ lần nữa bước ra, bầu không khí cứng ngắc trong phòng khách mới chính thức bị đánh vỡ, Lâm Dật nhiệt tình nhếch khóe môi nhìn Thời Tễ, mở túi quà bên cạnh lấy ra một chiếc hộp màu xanh đậm.

"Thời tiên sinh! Đây là món quà của em!" Thiếu niên đứng dậy, hai tay nâng hộp quà đến trước mặt Thời Tễ. Hắn lịch sự nhận lấy rồi mở ra, chỉ thấy bên trong là một chiếc cà vạt sẫm màu, trên cà vạt còn có một chiếc kẹp bằng bạc tinh xảo.

"Cái cà vạt này nhất định rất hợp với Thời tiên sinh!" Lâm Dật mỉm cười lấy cà vạt ra múa máy tay chân về phía Thời Tễ.

Thời Tễ nhẹ nhàng mỉm cười rồi nhận lấy món quà của cậu.

Sau khi Lâm Dật đưa quà thì Giang Mặc cũng đi tới, cậu tặng là một lọ nước hoa nam, mùi hương nhẹ nhàng không gay mũi, còn thoáng có một chút vị tin tức tố của Lê Thầm.

"Cám ơn." Thời Tễ mấp máy môi nói lời cảm ơn.

Cuối cùng, ánh mắt của Lâm Dật và Giang Mặc đều nhìn về phía Lê Thầm.

Lê Thầm đưa hai tay ra sau lưng, do dự hồi lâu mới nhanh chóng nhét một con búp bê mềm mại vào trong ngực Thời Tễ.

Giang Mặc và Lâm Dật nhìn kỹ hơn mới thấy, thì ra đó là con mèo bông nhỏ màu đen mà Lê Thầm gắp được bằng máy gắp thú trong trung tâm thương mại, hai mắt nó mở to nép trong lồng ngực Thời Tễ, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch.

Thời Tễ cúi đầu nhìn con mèo bông trong tay, ngón tay nhẹ nhàng véo đôi tai mèo màu hồng nhạt sau đó ngước mắt nhìn Lê Thầm: "Đây là quà em tặng anh à?"

Lê Thầm chớp chớp mắt, trên gò má hiện lên một vệt ửng hồng, cậu cắn môi, bối rối "ừm" một tiếng.

Lâm Dật bám vào cánh tay Giang Mặc mà cười bò: "Cậu ta nói con mèo này rất giống Thời tiên sinh cho nên mới bất chấp kiên trì tới lần thứ hai mươi mới bắt được đấy ạ."

Lâm Dật vừa nói vừa cẩn thận so sánh Thời Tễ với con mèo bông trên tay hắn, cuối cùng đưa ra kết luận: "Em cảm thấy Thời tiên sinh đẹp trai hơn một tý."

Lê Thầm ở một bên nóng nảy, cậu cau mày phản bác: "Tôi không nói nó giống anh ấy!"

Thời Tễ nghe vậy thì nhướng mày.

Lê Thầm hiếm khi ngượng ngùng mà liếc Thời Tễ một cái.

"Em cảm thấy nó..."

"Đáng yêu giống anh......"

Giọng nói của cậu ngày càng nhỏ dần, mấy chữ cuối nói lại càng nhỏ hơn, sắc hồng trên gò má cậu trở nên rõ ràng, sau đó thì cả vành tai đều đỏ rực.

"Vậy sao?" Thời Tễ hạ mi, sau đó ở góc độ chỉ mình Lê Thầm có thể nhìn thấy mà khẽ cọ môi vào tai mèo bông trên tay.

Cánh môi mềm mại khẽ vuốt lông của mèo bông, màu sắc đen nhánh của nó lại càng làm môi Thời Tễ thêm hồng thuận hơn, Lê Thầm đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình đình trệ, cảm giác ngứa ngáy ẩn giấu trong lòng bị Thời Tễ khơi dậy, cậu dùng sức nắm chặt bàn tay mới nhịn xuống được ý định kéo Thời Tễ vào phòng mà hôn môi.

Thời Tễ liếc nhìn sắc mặt Lê Thầm, trong mắt thiếu niên ánh lên sự thiếu kiên nhẫn nhưng cậu lại ngoài dự liêu mà ngồi im không làm gì vô pháp vô thiên với Thời Tễ như trước.



Thế mà lại nhịn xuống.

Thời Tễ không khỏi cười thầm, sau đó đặt quà của ba người sang một bên, vỗ tay dẫn ba thiếu niên vào phòng ăn, trên bàn ăn có đủ loại nguyên liệu làm bánh ngọt.

Tối hôm qua Lâm Dật đề nghị làm bánh cho Thời Tễ, Thời Tễ vốn đang suy nghĩ làm sao để cho bọn trẻ này có thể chơi một cách vui vẻ, khi Lâm Dật đưa ra gợi ý này thì hắn không nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn.

Lâm Dật trợn mắt chạy vòng quanh bàn ăn, sau đó dừng lại bên cạnh Thời Tễ, thân mật ôm lấy cánh tay hắn: "Thời tiên sinh thật sự tốt quá! Em thích nhất là Thời tiên sinh!!"

Lê Thầm, người đứng sau Thời Tễ, sắc mặt tối sầm, cậu vươn tay nắm lấy cổ áo của Lâm Dật, xách cậu ta lên dễ dàng như xách gà con đặt sang một bên.

"Chậc, tôi còn tưởng hôm nay cậu bình thường rồi cơ đấy." Lâm Dật bất mãn lẩm bẩm, nhân lúc Lê Thầm không để ý, cậu ta sấn tới kéo Thời Tễ chạy sang một bên bàn khác, "Chúng ta thi đấu xem ai làm tốt hơn đi!"

"Tôi muốn chung một đội vối Thời tiên sinh!" Lâm Dật nói: "Lê Thầm với Giang Mặc chung một đội đi!"

Lê Thầm "chậc" một tiếng: "Cậu ấu trĩ quá vậy Lâm Dật."

Lâm Dật lè lưỡi với cậu, nói: "Cậu mới ấu trĩ.", sau đó quen cửa quen nẻo mà bắt đầu làm bánh kem.

Thời Tễ ở bên cạnh quan sát, Lâm Dật khéo léo thuần thục đến mức căn bản không cần sự giúp đỡ nào cả, cậu ta dường như có thể tự mình hoàn thành tất cả các bước, trái ngược hoàn toàn với liên minh Giang Mặc cùng Lê Thầm đang luống cuống tay chân ở bên kia.

Thời gian trôi qua, bầu không khí ngượng ngùng lúc đầu hoàn toàn biến mất, cộng với tính cách sáng sủa của Lâm Dật và Giang Mặc, phòng ăn bỗng trở nên sôi động, bột mì trắng bay loạn trong không trung, khi Lê Thầm bất mãn ôm đầu đầy bột mì, vẻ mặt mờ mịt chớp chớp mắt, Lâm Dật và Giang Mặc cưới đến xém té cả ra đất.

Lê Thầm tủi thân nhìn về phái Thời Tễ, hắn cong khóe môi đi qua vỗ vỗ đầu cậu.

Không khí khá tốt, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh.

"Ồ, thật náo nhiệt nha."

Bọn Thời Tễ nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, chỉ thấy Tề Quy không biết đã đứng đó từ khi nào, anh ta khoanh tay lười nhác dựa bên khung cửa, bên ngoài bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng là một chiếc áo khoác đen dài, cách ăn mặc kỳ lạ này thật sự rất bắt mắt.

Hôm trước anh ta tỉnh một chút rồi lại hôn mê, đến bây giờ mới lần nữa tỉnh lại, Lê Thầm vừa nhìn thấy anh sắc mặt liền tối sầm, theo bản năng che Thời Tễ ở phía sau lưng.

Mà khi Tề Quy chạm mắt với Thời Tễ, anh cười như không cười nhướng mày nhìn hắn.

"Mọi người có phiền không nếu tôi cùng tham gia?" Tề Quy nghiêng đầu, mái tóc đen trên trán đã dài ra, khẽ chọc vào mí mắt.

"Vị này là......" Giang Mặc nhẹ giọng hỏi.

"Quên giới thiệu." Tề Quy tiến lên mấy bước, dừng lại trước bàn ăn, đặt tay lên bàn: "Tôi tên Tề Quy, tôi là......"

Anh cố ý dừng lại, ý vị thâm trường liếc nhìn Thời Tễ: "... Anh họ xa của Thời Tễ."

"Muốn qua đây học tập nên ở nhờ nhà bọn họ."

Mặc dù sắc mặt Tề Quy trông ốm yếu xanh xao, dưới mí mắt còn có một vùng xanh đen, nhưng tóm lại anh ta cũng chỉ là một người ở độ tuổi hai mươi nên Lâm Dật cùng Giang Mặc cũng không nghi ngờ gì.

Lê Thầm nhìn chằm chằm Tề Quy như thể sợ một giây tiếp theo anh ta sẽ làm gì Thời Tễ, sự thù địch của cậu khiến Lâm Dật không thể không thắc mắc: "Cậu với anh ta làm sao vậy?"

"Thật ra cũng không có gì." Lê Thầm còn chưa kịp mở miệng, Tề Quy đã nói trước, "Cậu cậu cũng biết cậu ta rất chiếm hữu anh họ, tôi ở lại đây đương nhiên cậu ấy sẽ không thấy thoải mái rồi."

Vài ba câu ngắn ngủi đã thành công ụp nồi cho Lê Thầm, Lê Thầm trợn mắt nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt hai tay buông thõng bên hông, gân nổi đầy trên mu bàn tay.

Như cảm nhận được sự tức giận của Lê Thầm, Tề Quy theo phản xạ lùi ra xa, cú đấm lần trước của Lê Thầm quả thực để lại cho anh một bóng ma không hề nhỏ.

Thời Tễ mím môi, vươn tay kéo ống tay áo Lê Thầm, thấp giọng nói: "Bình tĩnh, Lê Thầm."

Tề Quy nheo mắt nhìn bốn người đứng trước mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Giang Mặc, đôi mắt đen láy cẩn thận đánh giá một phen: "Cậu là Giang Mặc à?"

Giang Mặc sửng sốt một chút, sau đó do dự gật đầu, không xác định nói: "Anh...anh biết tôi?"

"Biết." Tề Quy cười nói, "Lê Thầm có nhắc tới cậu."

Lời nói của anh lập tức khiến cho mọi người ở đây chú ý, Giang Mặc bán tín bán nghi cau mày, ngẩng đầu thăm dò nhìn Lê Thầm.

Nhưng đối phương lại không nhìn cậu.

Bầu không khí trong phòng ăn trở nên kỳ lạ, Tề Quy lại dường như không nhận thức được điều đó, anh cúi đầu nhìn chiếc bánh Lâm Dật đang làm, lớp kem ngọt ngào bao bọc chiếc bánh bông xốp, phía trên điểm xuyến vài trái dâu tây đỏ hồng thơm ngọt được phủ bởi một ít bột đường trắng.

Tề Quy liếc nhìn, sau đó ngước mắt nhìn Lâm Dật: "Tôi thấy quả dâu tây này đặt ở vị trí này sẽ đẹp hơn."

Lâm Dật vội vàng chạy tới, theo sự chỉ dẫn của Tề Quy mà thay đổi vị trí quả dâu tây, sau đó kêu lên: "Đúng thật nha!"

"Anh cũng biết làm đồ ngọt sao?"

"Thỉnh thoảng ở nhà tôi có nghiêng cứu." Tề Quy trả lời.

Lâm Dật nghe vậy như bắt được đài, cậu đến gần Tề Quy thảo luận các loại phương pháp làm đồ ngọt.

Cậu cùng Tề Quy trò chuyện sôi nổi phá vỡ sự đông cứng giữa bốn người. Ngoại trừ Thời Tễ và Lê Thầm, những người thật sự không muốn nói chuyện với anh ta, Tề Quy nhanh chóng kết thân với Giang Mặc và Lâm Dật.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Sinh nhật của Thời Tễ kết thúc vào lúc nến tắt, sau khi tiễn Giang Mặc và Lâm Dật đi, Tề Quy cũng đứng đằng sau im lặng nhìn bóng lưng họ.

Một lúc sau, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, sau đó anh quay người, lặng lẽ biến mất trong bóng tối.

Biệt thự ồn ào lúc này lại trở nên yên tĩnh, tuyết ngoài cửa sổ cũng theo đó rơi xuống, sương giá ngưng tụ trên cửa kính, Lê Thầm kéo Thời Cơ vào phòng. Khi cánh cửa vừa đóng, cậu hôn Thời Tễ vốn đang mang mùi kem bơ ngọt ngào.

Đầu lưỡi liếm liếm chỗ kem còn sót lại bên môi Thời Tễ, vị ngọt tán loạn trong miệng hai người. Một lúc sau cậu mới thở hổn hển buông Thời Tễ ra, ôm lấy khuôn mặt ửng hồng, nhìn vào đôi mắt đang mơ màng của đối phương.

"Anh, em không thích hắn." Lê Thầm khàn giọng nói, dùng ngón tay xoa xoa khóe môi Thời Tễ, "Khi nào mới có thể đuổi hắn ta đi đây?"

Thời Tễ mềm nhũn trong ngực Lê Thầm, trộm tham luyến ấm áp cùng hương vị dể chịu của đối phương, muộn thanh muộn khí đáp: "Để anh liên hệ Kỷ Thời Sơ, hỏi xem hắn ta còn chỗ nào để Tề Quy dưỡng bệnh hay không."

Lê Thầm nghe xong, một lúc sau mới thỏa hiệp mà gật đầu.

"Vậy phần thưởng hôm nay..." Cậu lập tức đổi chủ đề, ánh mắt dừng lại trên đôi môi lấp lánh của Thời Tễ.

"Thưởng?" Thời Tễ khó hiểu nhìn cậu, tối nay hắn uống chút rượu nên có chút choáng váng.

Lê Thầm thân mật cọ gương mặt hắn: "Hôm nay em cư xử rất ngoan."

"Không ghen tuông bậy bạ, không tùy tiện động thủ, cũng không nổi nóng với người khác."

"Nên anh thưởng cho em đi."

Đầu ngón tay ấm áp của cậu xoa bóp tai Thời Tễ cho đến khi phần thịt mềm mại trong tay cậu bắt đầu sung huyết, nhiệt độ tăng lên từng chút một.

Thời Tễ bất đắc dĩ thở dài, nghiêng người đặt lên môi Lê Thầm một nụ hôn nhẹ.

"Được." Hắn thoát khỏi vòng tay của Lê Thầm, đi thẳng về phía giường, "Bây giờ anh muốn nghỉ ngơi."

Thời Tễ không chú ý tới Lê Thầm đang lặng yên đến gần phía sau mình, sau đó hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy xuống giường.

Chân Thời Tễ loạng choạng, theo quán tính ngã xuống giữa giường, đầu óc hỗn loạn đột nhiên tỉnh táo, hắn mở to mắt, chưa kịp nói chuyện đã cảm thấy Lê Thầm đang đè mình.

Vạt áo hắn bị vén lên, tấm lưng trắng nõn lộ ra ngoài, không khí lạnh lẽo từ cửa sổ lọt qua khe hở khiến Thời Tễ không kìm được mà run rẩy.

"Lê Thầm!" Thời Tễ kêu lên, hắn đang muốn giãy dụa đứng dậy, không ngờ Lê Thầm đã tóm lấy cánh tay hắn trước, dùng vật gì đó trói chặt lại.

Thời Tễ ngẩng đầu thì thấy được, thế mà lại là cà vạt màu đen do Lâm Dật tặng.

"Chưa đủ đâu anh." Giọng nói của Lê Thầm truyền đến, hơi thở nóng hổi phả vào tai hắn, "Này không tính là khen thưởng."

Nói xong, ngón tay cậu quét dọc theo sống lưng trũng xuống của Thời Tễ, cảm nhận được từng hơi thở phập phồng lên xuống dữ dội của đối phương.

Ngay sau đó, Thời Tễ nghe thấy cậu lại lấy ra một vật khác, ép vào sống lưng của hắn.

Cảm giác lạnh lẽo áp sát vào làn da ấm áp, trong không khí bỗng chốc có mùi thơm ngọt ngào nồng nàn. Lúc này Thời Tễ mới ý thức được Lê Thầm đang bôi kem bơ lên lưng mình.

Lê Thầm cụp mắt chậm rãi cúi đầu, thè lưỡi liếm hết kem vào miệng, chiếc lưỡi nóng hổi như vô tình lại như cố ý lướt qua làn da của Thời Tễ.

Kem trong miệng chậm rãi tan chảy, Lê Thầm nhìn chằm chằm vết nước trong suốt còn sót lại trên lưng Thời Tễ, gằn từng chữ một——

"Đây mới là khen thưởng em."

"Anh à."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.