Chương trước
Chương sau


Editor: tè ré re

---

Vết thương Lê Thầm gây ra không dài nhưng rất sâu, máu đỏ trộn lẫn với da thịt thoạt nhìn rất ghê người.

"Mau, mau mau, cầm máu nhanh lên!" Lâm Dật hoảng loạn hét lên, tiếng rống của cậu ta kéo mọi người sực tỉnh.

Thời Tễ nhanh chóng lấy ra một hộp sơ cứu nhỏ từ trong hộp đựng đồ sau đó xuống xe đi đến ghế phụ nắm cổ tay Lê Thầm và túm thiếu niên vào lề đường, bảo cậu duỗi cánh tay sau đó mở ra một chai nước sát trùng bắt đầu rửa vết thương cho Lê Thầm.

Chất lỏng pha cồn trượt xuống cánh tay cậu gây ra cảm giác hơi đau, Lê Thầm cuối cùng cũng không nhịn được mà cau mày lặng lẽ hít một hơi.

Động tác của Thời Tễ không hề nhẹ nhàng mà thậm chí còn có chút thô bạo, những ngón tay nắm lấy cánh tay cậu để lại những vết ngón tay trên da, Lê Thầm nhìn chằm chằm vào những dấu vết này sau đó cẩn thận ngước mắt lên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thời Tễ, môi hắn mím chặt, trong mắt chỉ có mỗi cậu.

Tên chó con cuối cùng cũng thoả mãn, cơn đau kia đột nhiên tan thành mây khói, cậu cúi đầu cười trộm vài tiếng.

Nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần nên Thời Tễ nghe được tiếng cười khẽ của Lê Thầm, hắn trừng mắt nhìn đối phương, tay cố ý tăng thêm sức lực.

Giây tiếp theo khóe môi vừa nhếch lên của Lê Thầm lập tức xụ xuống, cậu hơi phồng má tỏ vẻ uỷ khuất.

"Còn biết đau?" Thời Tễ nhàn nhạt mở miệng, sau khi khử trùng cho Lê Thầm, hắn lấy băng gạc quấn quanh cánh tay của Lê Thầm, sau đó Thời Tễ lục lọi hộp sơ cứu mấy lần nhưng vẫn không tìm được vật cố định miếng băng, hắn nói với Lê Thầm: "Tự mình cầm máu đi."

Thiếu niên trước mặt cụp mắt xuống nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn, hồi lâu cũng không có phản ứng.

Giang Mặc và Lâm Dật vẫn đang ở bên cạnh nhìn, Thời Tễ không nhịn được mà hít một hơi: "Lê Thầm, đừng giở tính trẻ con nữa, tôi còn phải lái xe."

Nói xong Lê Thầm mới bằng lòng duỗi tay ra đè lên vị trí Thời Tễ vừa ấn xuống rồi sau đó cúi người ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.

Thấy Lê Thầm cuối cùng cũng chịu an phận, Thời Tễ xoa xoa lông mày quay đầu nhìn Giang Mặc và Lâm Dật, đề nghị: "Để tôi đưa các cậu về."

"Vậy... có phải sẽ phiền lắm không ạ?" Giang Mặc chớp mắt.

"Không phải các cậu nói không bắt được taxi sao?" Thời Tễ ngẩng đầu nhìn bầu trời đang xế chiều, "Chậm nữa thì trời sẽ tối đấy."

Hai thiếu niên do dự vài giây cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, Lâm Dật vừa leo lên xe vừa nở nụ cười xán lạn với Thời Tễ: "Cảm ơn ạ!"

Thời Tễ không trả lời, cúi đầu quay trở lại xe, vừa thắt dây an toàn vừa quay đầu liếc nhìn Lê Thầm bên cạnh.

Thằng nhóc phá phách này không biết lại đang suy nghĩ cái gì, miếng gạc trên tay bị nới lỏng lộ ra cánh tay ẩn bên dưới, làn da trắng nõn mềm mại mịn màng, ngoại trừ dấu tay hắn lưu lại khi nãy thì không có dấu hiệu nào của vết thương.

Ha.

Có hệ thống thì muốn làm gì thì làm phải không?

Thời Tễ trong lòng hừ lạnh một tiếng sau đó đạp ga khởi động xe, trong xe im lặng, Lê Thầm ở bên cạnh cắn môi không nói gì, Giang Mặc và Lâm Dật ngồi ở phía sau không dám tùy tiện nói chuyện, bầu không khí có chút cứng ngắc.

Cho đến khi điện thoại trong túi Lê Thầm vang lên vài tiếng, tiếng rung nhẹ phá vỡ sự im lặng chết chóc này.

Lê Thầm lấy lại tinh thần, cầm điện thoại ra nhìn, thằng nhóc Lâm Dật kia đang oanh tạc tin nhắn trong nhóm chat, miêu tả tỉ mỉ chi tiết tâm trạng từ khi gặp Thời Tễ, Lê Thầm lướt qua lấy lệ sau đó dừng lại, tầm mắt dừng ở dòng nội dung của tin nhắn kia.

[Lâm tiên sinh nhận viết bài tập thuê] : @LC, anh trai cậu nhìn ổn trọng như vậy chắc chắn thích người trưởng thành.

[Không ăn rau mùi]: Lâm Dật, ý cậu là gì? Là đang chê tiểu bảo Lê Thầm của chúng ta không đủ thành thục sao?!

[Liên quan cái cà gì tới cậu]: Cánh báo sắp có cắn người!

[Mặc]: Cậu nói ít vài câu đi!

[Lâm tiên sinh nhận viết bài tập thuê]: Em sai rồi em sai rồi! Anh Lê Thầm đừng có trừng em nữa!

Âm thanh thông báo "ding ding dong dong" làm Lê Thầm bực bội, cậu cau mày chặn tất cả tin nhắn trong nhóm này, âm thanh đột nhiên dừng lại, xung quanh lại rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng gió thu cuốn qua xào xạc.

Lê Thầm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có tâm trạng nào nhìn cảnh đường phố, cũng không có tâm trạng xem cái cây nào còn vài chiếc lá vàng úa hay cảnh đàn chim đang bay ngang bầu trời trong vắt.

Cậu nhìn thẳng vào khuôn mặt Thời Tễ phản chiếu trong cửa sổ kính, ánh mắt lần lần nhìn theo những đường cong trên khuôn mặt của đối phương, từ xương mày nổi bật đến khóe mắt hơi nhô lên hay khoé môi cong cong, tất cả đều là những chỗ cậu đã từng hôn qua.

Không hiểu sao Lê Thầm lại cảm thấy tim mình không thể khống chế mà bắt đầu đập càng ngày càng nhanh, làn da trên cánh tay mà Thời Tễ vừa chạm qua lập tức bỏng rát.

Rất thích Thời Tễ.

Thật sự, thật sự.

Rất thích Thời Tễ.

Trong không khí tràn ngập mùi tin tức tố làm hai vị ngồi phía sau là Giang Mặc cùng Lâm Dật cảm thấy không ổn, bọn họ vội nói Thời Tễ dừng xe rồi bay nhanh xuống và đóng chặt cửa xe lại.

"Các cậu muốn đưa đến đây thôi à?" Thời Tễ mở cửa sổ xe ló đầu nhìn bọn họ.

Mùi hoa diên vĩ theo cửa sổ mở mà tràn ra, Giang Mặc và Lâm Dật ăn ý cùng lui về một bước, trăm miệng một lời mà "Dạ vâng." một tiếng.

Phản ứng của họ thật kỳ lạ, Thời Tễ cau mày nhìn họ vài cái nhưng không nói thêm gì nữa, hắn lần nữa khởi động động cơ quay xe về nhà.

Mặt trời ở phía chân trời dần chìm xuống bóng tối, tàn quang rực rỡ cuối ngày bao trùm khắp nơi, trên con đường vắng chỉ có vài cổ thụ quanh co xiêu vẹo.

Thời Tễ không chú ý tới lúc này Lê Thầm đã quay đầu lại nghiêm túc nhìn hắn, thiếu niên hai má đỏ bừng như say rượu hoàng hôn, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên cảm xúc sắp bộc phát.

"Anh..." Môi mỏng của Lê Thầm mấp máy như đang muốn nói điều gì đó.

"Tin tin ---!!!"

Đột nhiên tiếng còi xe chói tai chặn ngang lời nói của Lê Thầm, cậu vội quay đầu lại thì thấy một chiếc xe khác xuất hiện trước mặt mình, quỹ đạo của chiếc xe này rất kỳ lạ, rõ ràng đã nhìn thấy Thời Tễ nhưng lại không có ý né tránh.

---Rõ ràng, chiếc xe kia rõ ràng đang đi ngược chiều!

Thời Tễ nắm chặt tay lái bấm còi thêm vài lần nữa, chiếc xe phía trước dường như không nghe thấy gì mà tiếp tục lao thẳng về phía Thời Tễ.

Biến cố xảy ra thình lình khiến Thời Tễ bất giác căng thẳng, hắn nhanh chóng xoay tay lái để tránh chiếc xe kia, không ngờ chiếc xe kia dường như bị ma nhập, bất kể Thời Tễ quay về hướng nào, chiếc xe kia vẫn kiên trì bám theo hắn.

Thấy khoảng cách giữa hai chiếc xe ngày càng gần, chiếc xe phía trước lại bắt đầu tăng tốc độ một cách liều lĩnh hơn, tiếng động cơ ầm ầm khiến Thời Tễ đổ mồ hôi như mưa.

Hắn đã biết, đối phương có vẻ quyết tâm muốn đâm bọn họ, nơi này chỉ là một cây cầu, hai bên có hàng rào bao quanh, phía dưới có sông, bị chiếc xe kia áp bức, xe của Thời Tễ vừa lúc sắp tông thẳng vào lan can phía trước!

Quá kỳ quái

Rốt cuộc là ai muốn đưa bọn họ vào chỗ chết chứ ?!

Thời Tễ mở to mắt cố gắng nhìn rõ biển số xe của đối phương, nhưng dường như họ đã đoán ra Thời Tễ định làm gì, nơi lẽ ra phải treo biển số lại trống không.

Giây tiếp theo, một chiếc ô tô khác hướng đâm thẳng vào Thời Tễ, khi khoảng cách rút ngắn lại, thông qua kính chắn gió ở phía trước Thời Tễ có thể nhìn vào bên trong chiếc xe kia.

Không có người

Hô hấp hắn cứng lại.

Bất luận là ghế lái hay ghế phụ, đều không có người!

Thời Tễ đột nhiên cảm thấy máu toàn thân bắt đầu chảy ngược, nhịp tim đột ngột tăng tốc khiến sắc mặt hắn tái nhợt, sau đó xe của hắn không khống chế được mà nghiêng ra ngoài, thành ngoài xe cọ sát vào lan can sắt bốc lên những tia lửa như thể muốn đốt cháy Thời Tễ.

Mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương, hắn vô thức nhắm mắt lại, cùng lúc đó, trong đầu hắn lóe lên vài tia sáng trắng, một số mảnh ký ức chưa từng tiếp xúc lúc này từ từ được ghép lại.

Sấm sét ầm ĩ, mưa bão dữ dội, tiếng mưa xen lẫn tiếng bước chân lầy lội.

Thời Tễ đột nhiên cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, mồ hôi chảy vào khóe mắt, cảm giác nóng rát khiến Thời Tễ hoàn toàn không thể mở mắt.

"Ầm!"

Đầu xe hoàn toàn tông vào lan can, sau đó cổ tay của Thời Tễ bị Lê Thầm ở bên cạnh nắm lấy, thiếu niên đẩy cửa xe ra, không nói hai lời túm Thời Tễ ra ngoài.

Cùng lúc hai người tiếp đất, xe của Thời Tễ lao qua lan can rồi rơi xuống nước, mà chiếc xe không người lái kia lao thẳng sang một bên, đâm vào hàng rào làm nó trở nên vặn vẹo rồi mới hoàn toàn tắt lửa.

[Hệ thống 0373 nhắc nhở, nguy hiểm đã được giải quyết. 】

Thời Tễ bị Lê Thầm ôm lăn lộn trên mặt đất vài vòng, cho đến khi nghe thấy âm thanh máy móc của hệ thống 0373 vang lên bên tai hắn mới mở mắt ra nhìn cảnh tượng trước mặt.

Khói đen cuồn cuộn từ phía trước xe bốc lên không trung, kính chắn gió vỡ tan từng mảnh, trên mặt đường nhựa có vài vết bánh xe rõ ràng, mùi động cơ cháy lan tỏa trong không khí.

Thời Tễ ho mấy tiếng, sau khi sống sót sau thảm họa thì tựa vào người Lê Thầm thở hổn hển, hắn nắm lấy quần áo của Lê Thầm, thiếu niên ôm hắn vào lòng vỗ vỗ lưng hắn liên tục, đặt môi ghé sát vào tai hắn mà không ngừng an ủi.

"Đừng sợ." Lê Thầm nhẹ giọng nói, cậu cụp mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe của Thời Tễ sau đó nghiêng người dùng đầu cọ cọ sườn mặt Thời Tễ: "Có em đây. "

Vào thời khắc nguy hiểm nhất cậu đã yêu cầu hệ thống hỗ trợ, không ai ngờ được sự cố như vậy sẽ xảy ra.

Thời Tễ trong lồng ngực cậu trông có vẻ sợ hãi, hắn run rẩy dữ dội, đôi môi cắt không còn giọt máu đang lẩm bẩm gì đó.

Lê Thầm cau mày cúi người cẩn thận lắng nghe, phải mất một lúc mới đoán được Thời Tễ đang nói——

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong vụ tai nạn xe hơn mười năm về trước?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.