Đây là lần thứ hai nhân viên y tế trường gặp Diệp Lệnh Úy. Ông có ấn tượng rất sâu sắc với cậu bé xinh đẹp như thiên tiên mắc bệnh tim bẩm sinh này. Lúc đối phương vào phòng, ông còn tưởng cậu lại phát bệnh.
"Thầy ơi, kiểm tra tay em đi." Diệp Lệnh Úy mở lòng bàn tay ra.
"Với mặt nữa." Cậu tiện tay tháo cả băng cá nhân trên mặt.
Lúc này, nam sinh cao to đứng bên cạnh cậu lo lắng hỏi: "Cậu ấy sẽ không bị để lại sẹo chứ thầy?"
"Gần như vậy..." Vị bác sĩ già nhướng mày, nhìn vết rách hơi sẫm màu so với màu da xung quanh nằm trên mặt Diệp Lệnh Úy, dài chưa đến hai phân.
"May mà đến kịp!" Cao Lâm Hạo vui mừng.
Bác sĩ già tiếp tục: "Gần như thế, nếu các em đến muộn hơn một chút, vết thương này chắc cũng sắp lành hẳn."
Cao Lâm Hạo: "..."
Cao Lâm Hạo muốn đánh người!
Nhân viên y tế không thèm để ý đến cậu ta, ông bắt đầu nghiêm túc kiểm tra vết thương trong lòng bàn tay Diệp Lệnh Úy, "Da bị trầy xước, thầy kê cho em một ít thuốc, em nhớ bôi là được, cố đừng để dính nước."
"Nhưng" Ông dừng lại chừng hai giây: "Khó mà tránh dính nước nhỉ."
"Cố nhé, tránh để nhiễm trùng."
Diệp Lệnh Úy cầm thuốc ra ngoài. Phí Lan đứng lặng yên ở hành lang, không biết đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng hục hặc của Cao Lâm Hạo mới ngước mắt nhìn về phía họ, hắn nhíu mày: "Sao thế?"
"Ông già chết tiệt kia đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-tat-ca-moi-nguoi-bat-dau-yeu-quy-toi/2993108/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.