Diệp Lệnh Úy nhìn Phí Lan chằm chằm, qua hai giây sau, cậu mới thở dài: "Ôi, phiền thật đấy."
Cao Lâm Hạo bôi thuốc xong thì đẩy tay Diệp Lệnh Úy trở về, cậu ta tò mò nhìn Diệp Lệnh Úy, hỏi: "Diệp Lệnh Úy, anh Lan là anh trai cậu thật à?"
Nếu không thì sao cứ lo chuyện Diệp Lệnh Úy yêu sớm mãi thế. Thật ra Cao Lâm Hạo định nói là, gương mặt Diệp Lệnh Úy đẹp như kia, có yêu sớm cũng chẳng có gì bất ngờ. Nhưng sau khi nhìn bản mặt nghiêm túc của Phí Lan, cậu ta đành nuốt câu này vào trong họng.
Cậu ta vẫn muốn sống.
Phí Lan không nói gì, Diệp Lệnh Úy lại gật đầu: "Đúng thế, cậu ta là anh trai của tôi."
Cao Lâm Hạo chẳng tin, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhưng cậu ta nhớ về hồi trước, lúc cả đám tán gẫu với anh Lan chuyện gu của mỗi đứa, cậu ta cố gắng nhớ lại từng câu từng chữ Phí Lan nói lúc ấy.
"Đẹp."
"Tính cách cáu kỉnh."
"Không dễ khóc."
Thế... thế chẳng phải là Diệp Lệnh Úy hay sao?
Nhưng trái lại, Cao Lâm Hạo đã bỏ luôn suy đoán này. Đầu tiên không tính đến chuyện tình cảm giữa Diệp Lệnh Úy và Phí Lan là tình anh em thuần khiết, chỉ bằng việc cậu ấy cứ thích giả bộ đáng thương rồi khóc thút thít với Phí Lan, nhìn đã thấy không hợp với lời Phí Lan nói.
Trông không giống đứa sẽ chịu được giày vò.
Cao Lâm Hạo ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lệnh Úy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-tat-ca-moi-nguoi-bat-dau-yeu-quy-toi/2993106/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.