“Anh.” Diệp Lệnh Úy vô cùng biết điều, chủ yếu là biết điều với Phí Lan.
“Anh còn ước gì em bảo không phải anh.” Phí Lan và Diệp Lệnh Úy cùng nhau lên lầu, giọng điệu của hắn trở nên sâu xa: “Anh muốn ép em nói ra cơ.”
Diệp Lệnh Úy ngẩng gương mặt đang vùi vào khăn quàng cổ lên: “Anh thích kiểu này sao?”
“Thích kiểu của em.”
“Phí Lan… Anh đừng thế…” Diệp Lệnh Úy nói bằng giọng buồn buồn: “Em sợ lắm đó.”
“Em sợ?” Phí Lan nhíu mày: “Trông em chẳng giống người biết sợ.”
Hiện giờ trong mắt mọi người, Diệp Lệnh Úy là kẻ không biết sợ là gì, cũng không cần phải sợ. Diệp Lệnh Úy đã phẫu thuật xong nên không còn mối lo về bệnh tim, cậu có nhà họ Diệp chống lưng, được học thần Phí Lan yêu thương bao che vô điều kiện. Người như cậu sao lại biết sợ?
Sợ gì cơ?
“Sợ anh không thích em đó.” Diệp Lệnh Úy hạ giọng, cậu liếc Phí Lan một cái, sợ hắn không tin nên cậu lại nhỏ nhẻ bồi thêm một câu: “Thật mà.”
Phí Lan cười: “Anh không sợ thì em sợ cái gì?”
“Anh sợ gì thế?” Diệp Lệnh Úy hỏi ngược lại hắn.
“Sợ em không thích anh.” Phí Lan dùng câu trả lời của Diệp Lệnh Úy để đáp lại cậu.
“Sao lại nói thế?” Diệp Lệnh Úy hỏi.
“Diệp Kiều Kiều, trông anh như có tất cả mọi thứ, ba anh chỉ có mình anh là con, anh cũng không có chuyện gì cần bận lòng.” Giọng điệu của Phí Lan khá bình tĩnh, như thể đang kể về chuyện của người khác vậy: “Anh không thiếu thứ gì cả, tất nhiên cũng không có ước muốn gì khác. Từ khi còn bé anh đã mong em có thể bình an mà lớn lên, tuy có mấy năm anh không quan tâm đến em, để em chịu nhiều cực khổ…”
Giọng Phí Lan trở nên trầm thấp hơn: “Anh cũng không bảo là em không có anh thì không được, anh chỉ nghĩ, nếu có anh, em sẽ chịu ít khổ đau hơn.”
“Vì thế, khi biết dù cho không có anh bên cạnh, em vẫn sẽ sống tốt, anh thấy hơi thất vọng.”
Hắn vừa dứt lời đã bị Diệp Lệnh Úy đẩy một cái: “Anh nham hiểm quá à.”
Phí Lan nắm lấy tay cậu rồi hôn lên đầu ngón tay: “Nãy nói tới đoạn nào rồi. Nói tới đoạn sợ em không thích anh, lỡ đâu em quyết định “được ăn cả ngã về không”, đương nhiên là anh sẽ lo lắng.”
“Vậy chuyện anh thích em cũng là “được ăn cả ngã về không” à?” Diệp Lệnh Úy đút hai tay vào túi, vai cậu cụng vào Phí Lan.
“Không phải, là thiêu thân lao vào lửa.”
“Anh là thiêu thân.”
“Diệp Kiều Kiều, muốn ăn đòn à?”
–
Trương Nhàn đang ở bệnh viện.
Cô ta trốn trong chăn khóc lóc hết cả buổi sáng mà người bạn trai trong miệng cô ta lại chẳng thấy tăm hơi, chỉ có một giáo viên nữ ở cạnh cô ta.
Giáo viên nữ này cũng biết đại khái đầu đuôi câu chuyện. Cô vỗ lên chăn, khuyên lơn bằng giọng bất đắc dĩ: “Cô giáo à, hồi trước tôi từng nói với cô rồi, dạy học sinh thì đừng dạy như thế, tùy theo năng lực của mỗi em thôi.”
“Sau đó lớp của cô có mấy học sinh nam tự lập thành nhóm đi thi đấu eSports?” Nhắc tới chuyện giáo dục, mỗi người sẽ có một cách nghĩ khác nhau. Trương Nhàn cảm thấy hành vi của mình có hơi tiêu cực, nhưng học sinh vốn phải đặt chuyện học hành lên hàng đầu.
Cô giáo kia nở nụ cười gượng gạo: “Thi thì cứ thi thôi, thành tích của các em ấy vốn không tốt lắm, các em ấy cũng hứa với tôi là sẽ cố gắng thi vào hệ chính quy rồi.”
“Hệ chính quy thì làm sao? Trong ngôi trường tầm cỡ Trung học số ba này, hệ chính quy thì làm ăn được gì? Cô thân là giáo viên chủ nhiệm mà không thấy mất mặt sao?”
” y da tôi chỉ đang khuyên cô thôi.” Cô giáo kia dời ghế lại gần một chút: “Trước giờ quan điểm của tôi là dạy học theo khả năng của học sinh. Cô xem lớp tôi này, dù kết quả học tập của các em không phải top đầu, nhưng lần hội thao nào lớp tôi cũng có tổng điểm hạng nhất. Học sinh lớp tôi mỗi em một cá tính, ai cũng có điểm mạnh của riêng mình. Còn nữa, cô đừng xem học sinh mình là công cụ giữ thể diện nữa, chuyện này thì tôi rất đồng ý với thầy Phương.”
Thầy Phương trong miệng cô nhắc chính là Phương Khả Mông.
Trương Nhàn hừ một tiếng, không quan tâm tới cô.
“Tôi nói cô nghe, nghiêm khắc với học sinh như thế coi chừng lại phản tác dụng. Không phải học sinh nào cũng chịu được cách giáo dục kia của cô đâu. Lớp của cô xảy ra nhiều chuyện thế mà cô không quan tâm, kết quả lần này thì sao, làm liên lụy đến cả cô rồi?” Cô giáo kia lựa lời mà nói, cô không muốn chọc vào chỗ đau của người khác, giờ cô và Trương Nhàn đang thảo luận trên lý lẽ, không hề để lẫn tình cảm vào.
“Nhưng học sinh không học hành, đến trường mà không học thì làm gì?”
“Học làm người.” Cô giáo kia nói bằng giọng từ tốn: “Đâu phải ai cũng liều mình học hành đâu, thành nhân đã rồi mới thành danh. Chỉ mong các em có được đạo đức tốt đẹp, trở thành người có trách nhiệm, thì cô giáo như tôi đã mãn nguyện rồi.”
“Nếu như dạy ra một tội phạm có trình độ học vấn cao, chắc tôi sẽ ăn cơm không vô mất. Cô Trương à, cô quên mất bản chất của giáo dục rồi.” Cô giáo kia lại vỗ về qua lớp chăn.
“Cô xem này, vòng đi vòng lại, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cô. Cậu nhóc ấy thành niên rồi, tôi nghe hiệu trưởng nói bên Sở quản lý trẻ vị thành niên không giải quyết, chỉ ký một bản đề nghị nhà trường cai quản.” Cô giáo lột một quả quýt đưa cho Trương Nhàn: “Nhưng cô không cần lo lắng, Vi Dương được chuyển sang lớp khác, trường mình to như thế, sau này cô thấy em ấy thì cứ tránh chỗ khác là được.”
“Chẳng lẽ tôi lại sợ cậu ta sao?” Trương Nhàn tức anh ách.
“Chứ sao bây giờ? Đuổi học em ấy? Còn nửa năm nữa là thi tốt nghiệp rồi, trường không đuổi em ấy đâu.” Cô giáo kia lén nhìn Trương Nhàn: “Huống chi Vi Dương còn là hạt giống tốt, không phải cô giáo Trương thích nhất là thành tích tốt sao?”
Trương Nhàn: “…”
“Không bàn chuyện này nữa, cô giáo Trương à, bạn trai cô đâu rồi? Con của hai người mất rồi mà anh ta không đến xem thử sao?” Cô giáo chớp mắt với Trương Nhàn, sau đó đột nhiên tức giận: “Anh ta mà không đến thì đúng là chẳng ra gì, sau này cô chia tay với anh ta đi, đồ cặn bã!”
Trương Nhàn không dám trả lời vấn đề này, thật ra Triệu Lân đã tới từ lâu rồi, nhưng cô giáo này không chịu rời đi nên anh ta không dám vào.
Các trường học hay tổ chức giao lưu với nhau nên các thầy cô cũng khá thân, hoặc ít nhất thì cũng quen mặt. Trương Nhàn nhìn cô giáo trước mặt mình, tuy không bằng cô ta nhưng cô giáo này lại có quan hệ khá tốt với học sinh, thường được mời tới những buổi giao lưu để chia sẻ kỹ năng xử lý quan hệ giữa thầy cô và học sinh.
Chắc chắn cô ấy quen biết Triệu Lân.
Vì muốn cô giáo này mau mau rời đi nên Trương Nhàn tỏ ra rất mệt mỏi, cuối cùng cũng đuổi được người đi.
Rốt cuộc Triệu Lân cũng vào được. Thấy người yêu, Trương Nhàn lại ứa nước mắt. Khoảnh khắc hai người ôm lấy nhau, cô giáo kia lại đẩy cửa bước vào.
Ba người nhìn nhau, mắt trừng mắt.
Cô giáo kia nhanh chóng nhận ra Triệu Lân: “Thầy Triệu, sao, sao thầy lại ở đây?”
Một lúc sau Trương Nhàn mới lấy lại được giọng nói của mình: “Cô Lý à, chuyện không phải như cô nghĩ đâu…”
“Muốn dạy dỗ người khác thì trước hết phải chấn chỉnh bản thân, có thế thì học sinh mới nghe theo!” Cô giáo kia giận tới mức mặt đỏ tía tai, ngửa mặt lên trời than thở: “Cô giáo làm gương ơi là cô giáo làm gương!”
“Chuyện này tôi phải nói với hiệu trưởng, cũng chính là thầy giáo của cô, tôi phải hỏi thử xem rốt cuộc ông ấy dạy cô giáo Trương những gì? Cô giáo Trương lại dám làm ra chuyện bại hoại đạo đức thế này! Tôi thấy nhục nhã khi là đồng nghiệp với cô!”
Cô giáo kia đẩy cửa rời đi. Mặt Trương Nhàn xanh mét, cô ta đẩy Triệu Lân một cái: “Mau cản cô ấy lại, cô ấy nói là làm đấy, anh không kéo lại thì cô ấy nói với trường mất!”
Nhưng chẳng cần cô giáo kia báo cáo, tới giờ nghỉ trưa, lời đồn đã truyền ra khắp trường, còn có cả ảnh chụp, admin xóa bài trên diễn đàn mệt nghỉ vẫn xóa không kịp.
Dù sao Trương Nhàn cũng là giáo viên có tên tuổi trong thành phố, tuổi còn trẻ mà đã dẫn dắt được rất nhiều học sinh ưu tú. Năm nào cô ta cũng được bình chọn giải giáo viên xuất sắc, nên mới đầu mọi người còn không tin chuyện này, mãi tới khi thấy ảnh chụp. Trong ảnh, gương mặt của Trương Nhàn dịu dàng chưa từng thấy.
[Tui cạn lời rồi.]
[Tui cũng vậy.]
[Cạn lời.]
[Cô Trương có trình độ có ngoại hình, sao lại phải đi làm bồ nhí? Ảnh này có bị Photoshop không dị?]
[Bả từng dạy tiết văn lớp bọn tui, giờ tui thấy mắc ói quá.]
[Vợ cả mau mau tới cảm ơn bạn Vi Dương đi ạ!]
[Mà cũng không nói thế được, Vi Dương ra tay vậy là sai rồi, nhưng mà chắc do ma xui quỷ khiến thôi. Cô giáo thì phải làm gương, sống phải mẫu mực, thôi thôi tôi cạn lời rồi.]
[Đừng nói nữa, nói nữa là bị block luôn á.]
[…]
Giờ đang là giờ ra chơi, trên hành lang có nhiều học sinh đang đứng hóng gió. Cao Lâm Hạo híp mắt phơi nắng một chốc, sau đó nhìn Phí Lan rồi nhíu mày: “Anh Lan, tao giỏi không?”
Phí Lan còn chưa kịp nói gì, Lý Kính ở bên cạnh đã đạp Cao Lâm Hạo một cái: “Mày đừng có khoái chí, chuyện này chẳng đáng khoe khoang đâu.”
Cao Lâm Hạo bĩu môi: “Tao biết chớ, mày đừng học theo tao.”
Cậu ta nói xong rồi giơ tay lên: “Chuyện xấu thì tao làm rồi, để bọn mày làm quân tử là được.”
Đó giờ Lý Kính luôn là người tốt tính nhất, ấy vậy mà giờ trên mặt lại tỏ vẻ tức giận hiếm thấy: “Ý tao không phải vậy.”
Cao Lâm Hạo hừ một cái, không nói gì.
Phí Lan nhìn hai người, nở nụ cười: “Cự nhau cái gì thế?”
“Cần gì phải cự nhau vì chuyện vạch trần cỏn con này?” Nụ cười của Phí Lan dần nhạt đi, từ từ trở nên lạnh lùng: “Một tuần trước vợ của thầy Triệu đã biết chuyện rồi, có tới văn phòng hiệu trưởng làm việc nhưng không có kết quả, tao thấy…”
Phí Lan nhìn Lý Kính một cái, hơi nhíu mày: “Chắc hai ngày nữa vợ thầy ấy cũng sẽ đến, chúng ta chỉ châm lửa trước mà thôi.”
Trần Phong Bảo làm bầu không khí dịu lại: “Lý Kính nói lắm thế, chê này chê kia, Trương Nhàn đáng đời thôi mà?”
Cao Lâm Hạo: “Đúng đấy đúng đấy.”
“Đệch mợ mày câm miệng giùm tao đi!” Trần Phong Bảo đạp cậu ta cái nữa.
Cao Lâm Hạo ngậm miệng, Lý Kính cũng không nói gì, Trần Phong Bảo giả vờ ngắm cô nàng xinh đẹp vừa đi ngang qua. Đây là lần đầu tiên Cao Lâm Hạo làm chuyện này, ở một góc nhìn khác thì ý kiến cũng sẽ khác, Cao Lâm Hạo không nghĩ nhiều thế. Trương Nhàn có tội nên đáng đời. Chuyện riêng tư sao, lúc Trương Nhàn ép con gái nhà người ta thừa nhận mình yêu sớm rồi bị mất danh dự sao không bàn tới chuyện riêng tư đi? Cao Lâm Hạo càng nghĩ càng tức, chính cậu ta cũng từng bị bạo lực học đường nên thấy người khác cũng bị thì không chịu nổi.
Giờ gặp chuyện bất bình, còn bị bạn thân chê trách, Cao Lâm Hạo thừa dịp Lý Kính không để ý bèn chạy lại đập Lý Kính một cái: “Tao với mày, đạo bất đồng bất tương vi mưu*, cút đi viết sách của mày đi.”
(*Không cùng quan điểm thì không nói chuyện với nhau được.)
Lý Kính: “…”
Phí Lan buồn cười nhìn Cao Lâm Hạo, giơ tay ra vỗ lên gáy cậu ta một cái không nặng không nhẹ: “Ngoan, té sang một bên đi, đừng nghịch.”
Phí Lan chưa từng dùng giọng điệu dịu dàng thế này nói chuyện với Cao Lâm Hạo, tay chân cậu ta lập tức lúng túng lóng ngóng.
Mà Diệp Lệnh Úy đang ngồi trong lớp nâng cằm nhìn cảnh này say sưa lại từ từ híp mắt lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]