“Bác biết rồi, cháu đừng sốt ruột.” 
Bác sĩ nhanh chóng đi gọi điện thoại. 
Tiễn Ý Ý nhắm chặt mắt. 
Lúc này cô mới phát hiện, trêи mặt mình cũng có nước mắt. 
Rất kỳ lạ, tại sao cô lại khóc chứ. 
Tiễn Ý Ý lau nước mắt, bước lên phía trước một bước. 
“Dì ơi.” 
Trêи mặt cô nở một nụ cười tươi. 
“Hôm nay dì có muốn ăn cháo hoa không ạ, vừa vặn hôm nay cháu được nghỉ, cháu cùng dì vẽ tranh có được không?” 
Mẹ Lương đang kϊƈɦ động liền đưa ánh mắt tới trêи người Tiễn Ý Ý. 
Cô gái nhỏ cười cười nhìn có chút quen mắt. 
“Ninh Ninh…” 
“Không đúng, không phải Ninh Ninh. Là… là Ý Ý.” 
Ánh mắt mẹ Lương dần dần hoảng hốt. 
“Ý Ý, sao con lại tới đây?” 
“Cháu tới bồi dì vẽ tranh nha, dì quên rồi sao?” Tiễn Ý Ý cười tủm tỉm tiến lên, cước bộ không nhanh không chậm, hướng tới chỗ bà đi tới, “Trước đó không phải chúng ta đã hẹn nhau rồi sao, tuần này được nghỉ cho nên cháu tới vẽ với dì nè.” 
Mẹ Lương giống như đang suy tư. 
Lúc bà suy tư thực sự vô cùng im ắng. 
Cùng với người vừa mới kϊƈɦ động ban nãy giống như là hoàn toàn khác biệt. 
Tiễn Ý Ý còn nói: “Thành tích lần này của Ninh Ninh lại đứng thứ nhất nữa đó ạ. Dì quá lợi hại nha, cả Thành Thành với Ninh Ninh đều là hạng nhất, khả năng là nhà mình sẽ có tới hai thủ khoa tương lai a.” 
Mẹ Lương còn chưa phản ứng kịp Tiễn Ý Ý đang nói cái gì thì đã không tự chủ được mà nở nụ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-ta-nhan-nuoi-nhan-vat-phan-dien-thoi-nien-thieu/779361/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.