Mục Loan Loan nghĩ đến khi anh rồng kia nói cùng nàng, Manh Manh khai linh trí, chỉ số thông minh cũng chừng tương đương đứa trẻ nhỏ ba tuổi ——1
Sẽ khóc sẽ cười sẽ tức giận, sẽ làm nũng, cũng sẽ quậy.
Hắn chịu đựng đau đớn như vậy, bất quá chỉ bởi vì không muốn thấy nàng biến mất.
Nàng duy trì tư thế ngồi quỳ trên mặt đất, tay ngưng ra dịch phát sáng đã ngừng lại, nhìn Manh Manh chậm rãi khép đôi mắt lại, đã đau đớn đến không phát ra bất luận thanh âm gì, thù hận trong lòng đối với Ngao Khâm cùng Vu Nghiêu đạt tới đỉnh.
Nàng cắn răng một cái, linh lực hóa đao, dùng sức cắt đứt tay trái còn nắm dịch phát sáng, không để ý tới đau đớn chặt đứt xương cốt, tay phải bẻ mỏ Manh Manh, muốn nó phun ra hết những dịch đó.
Khoé miệng Ngao Khâm cong lên mang theo nụ cười sung sướиɠ, hung hăng đập cho Trần thúc ngã trên mặt đất, trong tay hắn có biết bao nhiêu là bảo vật, bản thân thực lực cũng rất cường hãn, Trần thúc chỉ là một con gấu bắc cực biến dị, sao có thể đánh thắng được một con rồng hung hãn như hắn chứ?
Hắn quay đầu đối diện với ánh mắt hận thấu xương của Mục Loan Loan, đắc ý dào dạt cười, "Ai, đáng tiếc, phu quân của ngươi đã chết, không ai có thể giúp ngươi."
Hắn nói xong tiện tay đánh Hoa thẩm văng qua một bên, nhìn về phía Manh Manh đang nằm trên mặt đất giống như đã mất đi sinh mệnh, cố ý lộ ra biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-ta-ga-cho-bao-quan-tan-tat/3503073/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.