Mục Loan Loan nhìn thiếu niên bị nhốt ở l*иg sắt, cảm thấy ngực đau như bị kim đâm phải.
Hắn hẳn là, hắn hẳn là phải đang tiêu sái tùy ý, đại sát tứ phương mới đúng chứ.
Ánh mắt dừng trên đoạn cổ chân lộ ra dưới gấu quần của thiếu niên Long tiên sinh, Mục Loan Loan vừa chua xót vừa khó chịu. Nàng còn nghĩ cái con rồng này thật vất vả mới thay được một bộ quần áo, hiện tại nhìn thấy có vẻ như cũng đã mặc thật lâu rồi, một con rồng tự cao mà ngay cả quần áo lại không có tiền mua.
Trong trí nhớ của Mục Loan Loan như biết nàng có thể tự do đi xuyên qua gông xiềng cũi sắt, nên cứ theo bản năng đi thẳng đến, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, nàng đã xuyên qua cái l*иg sắt, đi tới bên cạnh thiếu niên Long tiên sinh.
Đến gần, nàng mới có thể càng thấy rõ thêm vết thương của hắn, trên quần áo màu đen đều dính máu bết vào trên người nhưng hắn vẫn duy trì bộ đang chỉnh tề. Sừng và lỗ tai của hắn đã được thu lại, ngay cả cái chóp đuôi kéo dài lòng thòng theo phía sau hắn khi còn nhỏ cũng không còn lộ ở bên ngoài nữa. Hắn đã không còn là một con rồng nhãi con, đã có thể thành thục biến thành hình người hoàn chỉnh rồi.
"A Thiết, vì sao ca ca kia lại bị nhốt một mình ở trong đó vậy?." Có lẽ tin lời A Thiết nói, A Linh đã khôi phục một ít sức sống, hơn nữa xung quanh bọn họ cũng chỉ có các l*иg sắt nhốt nô ɭệ giống như l*иg của bọn họ, chỉ có mỗi cái l*иg chỉ mốt một mình Long tiên sinh kia làm A Linh có chút tò mò.
Nếu đang chơi trò chơi, tất cả mọi người cùng nhau chơi không phải càng vui hơn sao?
"A, có thể là bởi vì hắn thích ở một mình." A Thiết xoa đầu muội muội, chọn một chỗ gần nữ tinh linh nhưng cách vài người khác một khoảng cách nhất định rồi ngồi xuống. Có lẽ nhìn thấy hai huynh muội người lùn chưa có hoàn toàn tử khí trầm trầm, nữ tinh linh kia cũng khôi phục một ít sức sống, nàng nhìn về phía Long tiên sinh, thanh âm nhỏ lại, mặt mày có một tia sợ hãi cùng cảm kích nói thể không rõ, "Đó là vật chứa, thực đáng sợ."
Giọng nàng ta rất nhỏ, nhưng Mục Loan Loan lại nghe thấy được tất cả.
Vật chứa?
Vật chứa gì, vì sao thực đáng sợ? Trong đầu xoay chuyển qua trăm ngàn ý niệm, nàng hơi hơi hoang mang thì thấy thiếu niên Long tiên sinh động đậy ——
Có lẽ do duy trì một tư thế suốt một thời gian dài, hắn có hơi mệt mỏi, bàn tay dính máu bám chặt vào cạnh l*иg sắt, chậm rãi đứng lên.
Hắn đã cao hơn so với Mục Loan Loan một ít, quần áo màu đen như dán trên người, khi sống lưng uốn lượn chợt lộ ra rõ ràng phần xương cánh bướm, cho thấy rõ hắn không đủ dinh dưỡng đến mức nào. Hai lớp tóc mai rũ xuống hai bên trán mà hắn có phần yếu ớt giống như bé Long tiên sinh. "A!" Nhìn thấy hắn đứng lên, mấy tu sĩ Nhân tộc bị nhốt trong cái l*иg sắt đối diện vốn dĩ đang chết lặng lại lộ biểu tình hoảng sợ, giống như hắn là ác quỷ đáng sợ gì ấy.
"Quái vật, quái vật."
Một người đã sắp mất đi thần chí vặn vẹo gương mặt, nói mớ, "Quái vật hấp thu ma khí!"
Vì sao gọi hắn là quái vật, vì sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn hắn? Mục Loan Loan không thể lý giải được, nàng nhìn thiếu niên Long tiên sinh biểu tình lãnh đạm, chỉ cảm thấy trong đáy lòng thống khổ như bị vô số kim đâm vào.
Nàng chậm rãi vươn tai về phía hắn, chạm vào tay hắn đang vịn vào l*иg sắt, lòng bàn tay hắn vừa lạnh băng lại dính nhớp, lạnh lùng.
"Long tiên sinh." Mục Loan Loan nhẹ nhàng kêu hắn, lại chỉ nhận được một ánh mắt lạnh băng tối tăm, mặt mày hắn đen lại, đáy mắt không có bất luận cảm xúc gì.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, không khí trong sơn cốc lại càng thêm quỷ dị. Khoảnh khắc ánh mặt trời vừa biến mất, mấy tu sĩ Nhân tộc trước kia còn đang thần chí không rõ bỗng nhiên khóc lớn lên.
Mục Loan Loan ngồi ở bên cạnh thiếu niên Long tiên sinh, nhìn ánh sáng trong đáy mắt hắn dần ảm đạm xuống theo ánh nắng đang từng chút từng chút tắt dần.
"Ha hả ha hả, đêm nay ăn cái nào đây?" Một trận gió tanh tưởi thổi qua, nam tử hung ác nham hiểm ban ngày bắt hai huynh muội A Thiết từ phía sau dắt theo mấy nam tử nữa, đáng đánh giá mấy tu sĩ Nhân tộc bị nhốt trong l*иg sắt.
"Tam Tử, người cho ngươi ăn hết rồi, để lại hai đứa cho chúng ta chứ." Tứ Tử đứng một bên mỉm cười, "À lúc trước ta quên nói với các ngươi, con tinh linh kia không thể động vào nha, mấy ngày nữa là sinh nhật ngũ muội, ta mang qua tặng cho nàng."
"Tứ Tử ngươi thật sự dong dài." Nhị Tử ở một bên thúc chỏ nhẹ hắn một cái, "Người lùn xấu xí như vậy ta cũng không muốn ăn m, cái con rồng tạp chủng kia đại ca lại nói là vật chứa, còn mẹ nó mỗi ngày còn lãng phí nhiều ma hạch như vậy nuôi hắn, mỗi ngày có đồ ăn là được rồi, còn muốn tranh phân với các ngươi làm gì."
Tầm mắt Nhị Tử đảo qua mấy tu sĩ Nhân tộc run bần bật, tùy tiện chỉ một nam tu, "Tên này, thịt nhiều nha."
"Không, không nên ăn ta!" Sắc mặt nam tu kia bỗng nhiên dữ tợn, trốn ra sau lưng một nữ tu đứng một bên, "Ăn, ăn sư muội của ta ấy, thịt nàng ta mềm hơn ta nữa, ta thiên phú thấp kém, các ngươi ăn ta không có chỗ nào tốt đâu!"
Hắn gần như thô bạo xách lấy nữ tu đang chết lặng đứng bên cạnh ném tới trước, căn bản không nhớ rõ lúc ra khỏi tông môn làm nhiệm vụ, hắn đối với nàng ta thâm tình đến cỡ nào.
"Ha hả ha hả." Tam Tử đối với việc này không chút nào ngoài ý muốn, hắn thấy nhiều màn của con người như vậy rồi, mỗi lần đều cảm thấy tâm tình sung sướиɠ, đối với Ma Điểu như bọn họ mà nói, nhân loại bất chỉ là đồ ăn, nhìn đồ ăn sắp chết giãy giụa cũng là một loại lạc thú.
Chỉ là nữ nhân này đã không còn chút tinh thần gì, muốn cho bọn họ chơi cái tiết mục gϊếŧ hại lẫn nhau xem chừng cũng không được rồi.
"Các ngươi ăn hắn, ăn cái vật chứa kia đi, hắn là rồng, thịt hắn nhất định ăn rất ngon, cầu xin các ngươi đừng ăn ta, không nên ăn ta, ta muốn sống!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]