Chương trước
Chương sau
Mục Loan Loan nhẹ nhàng đọc lại, nửa đoán nửa nghĩ, trên môi liền tản ra một mạt ý cười, mi mắt cong cong.

Ánh đèn toả sáng ấm áp trong thư phòng, Long tiên sinh chỉ nhìn thấy trong mắt nàng giống như ngôi sao ánh vàng rực rỡ, nụ cười lập tức liền chọc đến tâm khảm hắn.

Ngày thường phu nhân cũng ít khi cười, bởi vì cũng không có gì để cười. Nói cho cùng, đối với nàng, chỉ chuyện làm sao để sinh hoạt thôi cũng không phải là một chuyện nhẹ nhàng rồi, tất nhiên có đôi khi chơi cùng với con chim đáng ghét kia sẽ cười một chút. Thời gian hắn tỉnh lại tương đối ngắn, thường lại đều ở buổi tối, trên cơ bản không thể nào thấy nàng cười bao nhiêu.

Nhìn thấy nàng mỉm cười, trong lòng Long tiên sinh những cái gì hổ thẹn ngượng ngùng đều tất cả như lông đang dựng đứng lên lại được nụ cười này vuốt phẳng, vô cùng thuận theo.
Đôi mắt đen kịt của Long tiên sinh hơi hơi sáng lên, rơi xuống chút vui sướиɠ nhỏ vụn. Hắn nhẹ nhàng cảm thụ cảm giác khô mát trên cái đuôi một chút, không biết là xuất phát từ tâm thái gì, khuôn mặt lặng lẽ hơi giương lên, hai bên má cũng giãn ra một phần rất nhỏ.

Nếu hắn vẫn còn cái chóp đuôi thì tốt rồi, Long tiên sinh nghĩ, mặt trên chóp đuôi của hắn cũng là lông xù xù, nàng nhất định sẽ rất thích.

Đáng tiếc......

Hắn hơi hơi rũ mắt xuống, hiện tại chỗ đó...

Chỉ còn lại một đoạn thịt đỏ mới vừa mọc ra, đoạn đuôi xấu xí lại tàn phá bất kham.

.......

Mục Loan Loan cười một lát, cẩn thận đem tấm da dê cuốn lại, chuẩn bị mang về trong phòng.

Cô cảm thấy Long tiên sinh thật sự là quá buồn cười, chắc đây là thật lâu trước kia đã viết ra thì phải? Chữ xấu thì không nói làm gì, nội dung lại còn tức cười đến như vậy.
Tuy rằng chỉ có một dòng chữ ngắn ngủn, cô lại giống như thấy được bộ dáng Long tiên sinh.

Mục Loan Loan cũng không luẩn quẩn ở đây nữa, cầm giấy bút xong liền rời khỏi thư phòng.

Sắc trời cũng bắt đầu dần dần lạnh, Mục Loan Loan làm xong việc, tắm rửa một cái, đem cái l*иg sắt nhốt lũ linh gà con đem vào trong phòng bếp. Hiện tại bên ngoài đã bắt đầu lạnh hơn rồi, nếu cứ để chúng ở ngoài sân viện thì không khéo sẽ ngã bệnh mất.

Manh Manh vẫn được ở trong phòng, hưởng thụ đãi ngộ không khác gì với Long tiên sinh ∩_∩

Chờ đến sau khi cô dưỡng xong không ít linh thực, trời đã đổ về khuya.

Mục Loan Loan thêm một ít dầu thắp, lấy giấy bút ban ngày mang về tới ra, bắt đầu viết lại một ít kinh nghiệm luyện đan thất bại.

Manh Manh lúc đầu còn nỗ lực ngồi nhìn cô, ngồi bên cạnh tầm tay của cô, dùng thân thể lông xù của nó để sưởi ấm một phần cánh tay cô, nhưng sau đó càng lúc càng gần, đầu lại càng ngày càng gục xuống một chút. Mục Loan Loan mải tập trung nên không để ý, sau khi viết xong quay đầu lại nhìn Manh Manh, liền phát hiện nó đã ghé vào cánh tay mình ngủ rồi.
Càng ngày cái thân thể béo béo này càng lông xù càng ấm, dễ thương đến mức làm tim Mục Loan Loan muốn chảy ra nước. Cô cẩn thận nhẹ nhàng đẩy Manh Manh nằm lật vào lòng bàn tay, đem con chim lông xù này bỏ vào trong ổ của nó, lại đắp mảnh chăn nhỏ của nó lên.

Mục Loan Loan làm xong hết thảy mọi việc cũng định chuẩn bị ngủ. Cô duỗi eo lười một cái, đưa lưng về phía Long tiên sinh, duỗi xong lại cởi thắt lưng, cởϊ qυầи áo ngoài, chỉ ăn mặc một bộ áσ ɭóŧ mỏng, khi cô chuẩn bị tắt đèn mới cảm thấy có gì không quá thích hợp.

Thôi chết rồi, cô đã quên nửa đêm Long tiên sinh sẽ tỉnh!

Lúc nãy cô vừa mới duỗi người, có phải đã hơi phóng túng chính mình rồi mà còn mở đèn cởϊ qυầи áo......

Gương mặt Mục Loan Loan nóng lên, cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, động tác đều chậm lại rất nhiều.

Cô đã biết tâm tư của hắn đối với mình, hơn nữa cô lại không phải thánh nhân, làm sao có thể không hề có chút tâm tư gì. Nhưng cô vẫn muốn ở Long tiên sinh trong lòng duy trì hình ảnh tiểu tiên nữ cao ngạo lạnh lùng một chút.

Mục Loan Loan chậm rãi bò lên trên giường, xốc chăn, nhanh chóng đem mình chôn vào. Bàn tay cô khẩn trương nắm nắm góc chăn, nghĩ nghĩ vẫn đem đầu hơi hơi ló ra, nhìn thoáng qua hướng của hắn, đêm đã khuya, phòng đã thật tối.

Hiện tại năng lực nhìn trong bóng đêm của cô đã tốt hơn trước rất nhiều, nhìn hắn trong bóng tối thế này đã không còn là cái bóng đen mơ mơ hồ hồ như trước đây. Mái tóc dài của hắn tán ra trên gối, hoa văn nguyền rủa trải rộng khắp khuôn mặt nhưng vẫn có thể thấy rõ độ cong sườn mặt của hắn, cái sừng gãy dữ tợn lại tàn khuyết.

Nhìn như vậy thật sự còn hơi dọa người.

Mục Loan Loan lại không cảm thấy vậy, cô nhìn gương mặt này, nhìn thật lâu.

Mục Loan Loan nhỏ giọng nói, "Long tiên sinh...... Ngủ ngon."

Cô nói xong liền nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Thật ra hiện tại cô cũng mơ hồ đoán được kịch bản của anh rồng này, tuy rằng vẫn là có rất nhiều cảm giác xa lạ, nhưng ở trong lòng cô, hắn đã không phải là hình tượng lạnh nhạt tàn khốc như bên ngoài. Thậm chí mấy ngày nay, buổi tối hắn thật cẩn thận, còn mấy dòng chữ ấu trĩ của hắn nữa chứ, đều làm cô cảm thấy thật an tâm.

Mục Loan Loan thậm chí cảm thấy, hắn sẽ không thương tổn cô, cho dù cô thật sự ngủ say bên cạnh Long tiên sinh đang tỉnh táo chăng nữa cũng sẽ không có cái vấn đề gì.

Cô biết mình không nên nghĩ như vậy, như thế này quả thật quá không cảnh giác!

Nhưng cô lại luôn cảm thấy, khi còn nhỏ bé Long tiên sinh thiện lương như vậy, làm sao có thể trở thành bạo quân vô cùng tàn bạo trong miệng người ngoài như thế này chứ. Trong nguyên văn cũng không miêu tả chuyện của Long tiên sinh cụ thể như thế nào, chỉ là dán cho hắn một cái nhãn tàn nhẫn thích gϊếŧ chóc.

Nếu nói là bị hiểu lầm, Long tiên sinh thật đúng là một con rồng thực đáng thương.

Cô hiện tại đã là thê tử trên danh nghĩa của hắn, hắn lại không làm gì có lỗi với cô, nếu cô cũng phòng bị hắn, không phải hắn sẽ rất thương tâm sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.