Chương trước
Chương sau
Triệu Đình Đình sau khi trở về tức giận đập vỡ mấy bình trà.

Sở An Nhan, nếu ngươi cùng Lăng Giang đã cột chặt vào nhau, ta đành phải thông qua cách ở tửu lầu đoạt lấy Lăng Giang.

Hiện tại, cũng đừng trách ta động thủ.

Hôm sau, Sở An Nhan suy yếu rời khỏi giường.

Nhớ tới chuyện tối hôm qua, nàng đột nhiên nhớ trong nguyên tác có nhắc tới cảnh này.

Lăng Giang bị Sở An Nhan đưa vào hoàng cung, vốn định bắt hắn hầu hạ mình, Lăng Giang lại không chịu khuất nhục bỏ chạy.

Khi hắn đang yếu ớt di chuyển trên đường, đụng vào Sở An Bình không tham gia yến tiệc, nàng ta không chỉ đem Lăng Giang mang về cung nàng ta, càng là chu cấp ăn mặc cho Lăng Giang, lại còn trị thương cho hắn.

Lăng Giang thập phần cảm kích, nhưng lúc này người của Sở An Nhan đã tìm tới đây. Vì không cho Sở An Bình lộ mặt, Lăng Giang chủ động đi vòng qua lối khác lại một lần nữa rơi vào tay Sở An Nhan.

Chết tiệt, gần đây chơi bời nhiều quá, quên mất cả nội dung nguyên tác.

Theo lý thuyết, đêm qua đáng nhẽ phải là cuộc gặp êm đẹp đầu tiên của Lăng Giang và Sở An Bình, lại bị nàng làm hỏng mất.

Hơn nữa trong nguyên tác cũng là từ lúc này, Lăng Giang cùng Sở An Bình mới ngấm ngầm thường xuyên gặp mặt.

Nhiều một chút là Sở An Bình đưa thuốc trị thương cho Lăng Giang, hơn nữa còn cổ vũ hắn nhất định phải sống sót.

Hiện tại thì tốt rồi, nàng trực tiếp đem điểm này hủy sạch.



Tuyến tình cảm của Lăng Giang cùng Sở An Bình phải làm sao bây giờ?

Hơn nữa, sau tiệc sinh thần nàng cũng phải về phủ công chúa, về sau hai người không có tầng quan hệ này, vậy như thế nào lui tới.

Nói thật, nàng một chút cũng không nghĩ ở lại hoàng cung.

Làm thế nào để Sở An Bình đến phủ công chúa đây?

Nhân gia cũng chưa chắc nguyện ý đáp ứng a.

Bỏ đi, thử xem đã, bằng không cốt truyện đến lúc đó sụp đổ, đây chẳng phải nàng sẽ gặp càng nhiều nguy hiểm.

Chỉ cần hai người này ở cạnh nhau, không phải sẽ dễ dàng nảy sinh tình cảm sao?

Nói làm liền làm, Sở An Nhan trước tiên phân phó người trở về phủ công chúa đem sân viện bên cạnh chỗ Lăng Giang quét tước sạch sẽ.

Lại tự mình đi gặp Sở An Bình, hỏi một chút ý kiến của nàng ta.

Ai ngờ vừa đến Hoa Thanh cung, Sở An Nhan đã bị thế trận bên ngoài dọa sợ.

Hoàng hậu như thế nào lại tới Hoa Thanh cung?

Sở An Nhan đi vào, liền thấy hoàng hậu ngồi trên ghế cao, mà nữ chủ thân hình gầy yếu đang quỳ trên mặt đất, ngăn không được run rẩy.

" An An, sao con lại tới đây? ". Hoàng hậu trong mắt hiện lên kinh ngạc nhưng lại không hoảng loạn. " Tới, lại đây ngồi, hôm nay mẫu hậu giúp con giáo huấn đồ đê tiện này "

" Mẫu hậu, tỷ tỷ phạm vào chuyện gì? ". Sở An Nhan không dám quá mức bại lộ sự khác thường.

Xác thật là ngày thường nguyên chủ cùng hoàng hậu đều không thích Sở An Bình.

Bởi vì mẫu thân Sở An Bình là cung nữ trong cung hoàng hậu, lại tự mình hạ dược bò lên giường hoàng thượng, lúc này mới có Sở An Bình.

Phát sinh ra chuyện, hoàng hậu cũng không có ban chết cho cung tì kia, mà là để nàng ta bình bình an an sinh hạ đứa nhỏ này, mỗi ngày đưa chút thức ăn, để cho bọn họ tự sinh tự diệt.

" An An, thời điểm tối hôm qua con xảy ra chuyện, hộ vệ phát hiện nàng ta đang kinh hoảng chạy trốn, hỏi mới biết được, tên sứ giả Tây Trần Quốc đều là nàng ta sai sử, bản lĩnh thật lớn ". Bà ngày thường tuy không quản người này, nhưng cũng không đại biểu bà có thể cưỡi lên đầu nữ nhi nàng.

Rốt cuộc, một người đến thân mẫu mình cũng dám giết, cũng chẳng phải loại thiện nương gì.

An An ngày thường đơn thuần, nàng cũng không muốn cho nàng biết quá nhiều chuyện, chỉ có thể âm thầm vì nàng xử lý hết thảy người muốn hại nàng.



" Mẫu hậu, chuyện hôm qua cùng tỷ tỷ không quan hệ. Ngày hôm qua con tận mắt nhìn thấy, kẻ cầm đầu là người Tây Trần Quốc, bất quá chính là muốn đem trách nhiệm đẩy cho người khác, mẫu hậu không thể trúng kế bọn họ "

Sở An Nhan vội vàng tiến lên kéo tay Ôn Xu nói.

" Được rồi, nếu An An đã nói vậy, bổn cung tạm thời sẽ không phạt nàng ta, nhưng đến cả sinh thần An An mà ngươi cũng không muốn đi. Chẳng lẽ ngươi mặt mũi đủ lớn, chúng ta phải đến mời ngươi? Người không biết còn tưởng rằng chúng ta bạc đãi vị công chúa như ngươi vị "

Sở An Nhan lúc trước đều thấy hoàng hậu dịu dàng, lần đầu tiên thấy Ôn Xu tính tình lớn như vậy, trong lòng vẫn là có chút sợ.

Nhưng đó là ai? Đó là nữ chủ a!

Đây là nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết phản hắc, sau đó chọc người ta yêu mến, cuối cùng một đám nam nhân trả thù những người từng đối xử tệ với nàng ta sao?

Thật đáng sợ.

Sở An Nhan nhìn chung quanh, quả thực chú ý tới ở một địa phương khác có một đầu đen.

Mị lực của nữ chủ quả nhiên cường đại.

" Hồi mẫu hậu, nhi thần hôm qua thân thể không khoẻ, cho nên mới không đi yến tiệc ". Sở An Bình nhu nhu nhược nhược mở miệng, hèn mọn cúi đầu, trước sau không dám ngẩng đầu nhìn vị người trên.

" Một nữ nhi của tiện tì, cũng xứng gọi bổn cung là mẫu hậu? "

" Hoàng hậu nương nương, thần biết sai rồi, thỉnh hoàng hậu nương nương trách phạt ". Sở An Bình tay nắm chặt lấy góc áo, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn.

Sở An Nhan gấp đến độ hỏng rồi, hoàng hậu hỏa khí cũng quá lớn, chiếu theo bộ dạng nhu nhược của nữ chủ, nào chịu được tra tấn.

Thấy rõ người khác trong tay cầm roi, Sở An Nhan linh cơ vừa động.

" Mẫu hậu, không bằng đem nàng ta giao cho nữ nhi đi. Vừa vặn lâu lắm rồi, trong phủ nữ nhi không có thứ gì để chơi, bằng không mẫu hậu trước đưa roi cho con "

Vừa nghe thấy lời này, thân mình Sở An Bình khẽ lay động, lực nắm trong tay càng chặt hơn.

" Vậy theo ý An An ". Ôn Xu cười cười, xoa đầu Sở An Nhan.

" Được rồi, mẫu hậu ta đưa người ra ngoài "

Sở An Nhan nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng kéo được về phủ công chúa.

Nhìn nữ chủ sợ hãi, nội tâm Sở An Nhan có một loại ý nghĩ muốn bảo hộ nháy mắt bộc phát.



" Tỷ tỷ, ngươi an tâm ở trong phủ công chúa phủ, có yêu cầu gì liền nói với ta, có người nào khí dễ ngươi, ta tuyệt đối không tha cho nàng! Đúng rồi, Hồng Tô, đi đem Tố Thu tới, để nàng đi chiếu cố tỷ tỷ "

" Không cần phiền toái, một mình ta là được ". Sở An Bình cúi đầu, thần sắc khẩn trương.

Trước kia Sở An Nhan khí dễ nàng ta như thế nào, vũ nhục nàng ta như thế nào đều còn rõ ràng ở trước mắt, hiện giờ đột nhiên đối xử tốt với nàng ta như vậy, khó tránh khỏi làm người sinh nghi.

Không biết hiện tại trong hồ lô Sở An Nhan đang bán cái gì.

" Như vậy sao được, đúng rồi, ngươi không phải có một nha hoàn tên Hương Cần sao, nếu không ta giúp ngươi đem nàng ta tới? "

Sở An Nhan hiểu rõ nữ chủ còn sợ nàng, tuy rằng chán ghét Hương Cần, nhưng hiện tại đều ta đều đã vào phủ công chúa của nàng, khẳng định cũng không thể nhấc lên sóng gió lớn.

" Hương Cần trước đó chạm phải muội muội, đã bị ta trục xuất khỏi cung. Nếu là tâm ý của muội muội, muội muội an bài liền ổn, ta không ngại "

Sở An Bình nóng vội, chuyện Hương Cần không bị nàng ta xử trí không thể bị Sở An Nhan biết.

Hương Cần hiện tại lưu lại còn có chỗ hữu dụng.

" Được rồi ". Sở An Nhan nói, trong đầu vẫn như cũ tính toán chiếu cố Sở An Bình như thế nào.

Đúng lúc này, một cái gã sai vặt đi tới, hắn biểu tình sốt ruột, thấy Sở An Nhan liền lập tức đi tới.

Sở An Nhan nhận ra đó người này là tiểu nhị của Lăng Giang Lâu.

" Công chúa, tửu lâu xảy ra chuyện, chưởng quầy để ta thỉnh ngài qua nhìn!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.