Chương trước
Chương sau
Tửu lâu xảy ra chuyện?

Sở An Nhan gấp gáp vội vàng đi vào tửu lâu, lúc này người bên ngoài đang vây một vòng xung quanh tửu lâu.

Sở An Nhan thật vất vả đi từ cửa sau vào, bị cảnh tượng bên trong dọa hoảng.

Đầy đất đều là sinh vật bò sát bu kín, nhìn qua thực sự dọa người.

" Cũng không biết sao lại thế này, hôm nay bò quanh tửu lâu, như sâu, vỏ không chỉ cứng rắn, lại còn có có thể làm người bị thương, có vài tiểu nhị đều bị thương "

Tiểu nhị trong lâu miêu tả thảm hoạ với Sở An Nhan, ngay sau đó liền vội vàng kêu, " Công chúa cẩn thận, không thể đụng vào! "

Ai biết đã không còn kịp rồi, tiểu nhị đã đoán trước được thảm trạng của Sở An Nhan, căn bản không muốn nhìn.

Nhưng mà, âm thanh hô đau không có xuất hiện.

" Ai hào phóng như vậy, đưa tới nhiều tôm hùm đất thế. Tới tới tới, người chạy nhanh tới đem bắt vào cái chum, nhớ đổ thêm chút nước, mặt khác gọi Cố Nhị tới, hôm nay ta dạy hắn làm món ăn mới! "

Đôi mắt Sở An Nhan sáng lấp lánh, mà trong mắt tiểu nhị kia chỉ cho rằng Sở An Nhan bị điên rồi. Nhưng là an bài của công chúa, hắn ta cũng chỉ có thể làm theo.

Triệu Đình Đình ở bên kia quan sát động tĩnh của Sở An Nhan ở bên này.

Những thứ kia là nàng ta mua với giá cao từ tay thương nhân nơi khác tới, chính là vì để Sở An Nhan thấy ghê tởm, để mọi người cảm thấy Lăng Giang Lâu không sạch sẽ.

Ai biết Sở An Nhan thế nhưng đem những thứ kia gom lại mang đi xào? Sao có thể, những con đórõ ràng có thể làm người bị thương, vỏ lại cứng, sao có thể ăn vào mồm!



Ai biết được Sở An Nhan không chỉ đem dồ ăn ra, còn trước mặt mọi người để họ ăn thử, không chỉ có như thế, còn để người ta ăn miễn phí, có gan lớn nhưng thì sao không tự ăn đi, hơn nữa hương vị toả ra cũng không tồi.

Thịt nhìn qua trông rất ngon, cảm giác tuyệt vời vô cùng.

Triệu Đình Đình không tin, tự mình tới Lăng Giang Lâu.

Mắt sắc của Sở An Nhan nhìn thấy Triệu Đình Đình lại đây, lập tức phân phó người tặng một bàn tôm hùm giã tỏi ra.

" Các ngươi đều bị tửu lâu này lừa rồi, thứ này rõ ràng là trùng, nói không chừng còn có độc! Lăng Giang Lâu xuất hiện thứ này chứng minh tửu lâu bọn họ không sạch sẽ! ". Triệu Đình Đình làm lơ bàn đồ ăn, lớn tiếng đối chất với mọi người chung quanh.

" Ồ, là do ngươi đọc sách không đủ nhiều rồi, đây là thuỷ sản, tên là tôm hùm đất, là đặc sản Hoài Châu, kinh thành chúng ta nói như thế nào cũng là hải nạp bách xuyên*, tùy tiện kéo người Hoài Châu lại đây hỏi một chút sẽ biết. Ta còn nghe nói Triệu lão bản mua thật nhiều tôm hùm đất với giá cao từ một người Hoài Châu về, vốn đang nghĩ Triệu lão bản nhìn xa trông rộng, thật là đáng tiếc. Nơi này vừa vặn có món tôm hùm giã tỏi, Triệu lão bản vẫn là nhanh đến nếm chút khẩu vị "

(*Hải nạp bách xuyên: học thức rộng rãi, dung hợp kiến thức của nhiều nơi)

" Ngươi! ". Triệu Đình Đình giận mà không dám nói gì, nếu trước mặt mọi người nói tôm hùm đất này là của nàng ta, như vậy Sở An Nhan liền có cớ bắt bẻ.

Lần này là nàng gặp may mắn, đáng giận!

Triệu Đình Đình phủi tay rời đi, mới vừa đi ra ngoài được vài bước, còn không quên quay đầu lại cầm tôm hùm đất trên bàn, nàng ta không tin thứ này thật sự ăn ngon như vậy.

" Công chúa, nô tỳ không rõ ngài vì cái gì còn phải cho Triệu Đình Đình bàn đồ ăn kia, này không sợ nàng ta học trộm sao, hơn nữa kia là do đích thân công chúa làm, tiện nghi cho nàng ta! ". Hồng Tô căm giận nói.

" Hồng Tô ngươi không hiểu, này a, kêu giết người tru tâm. Gần đây nhớ để người đề phòng cảnh giác, còn có nửa tháng, lúc này Triệu Đình Đình thật sự động tay chân rồi "

Đêm qua nghe được nàng ta nói những lời kia. Sở An Nhan cho dù có ngu cũng hiểu được dụng tâm của Triệu gia.

Khó trách lúc trước nha hoàn bên cạnh Triệu Đình Đình lại muốn hàn gắn nàng cùng Triệu Đình Đình, đây là muốn nàng gả vào Triệu gia.

" Công chúa, mấy phần tôm hùm đất này đều đã đóng gói tốt ". Cố Nhị đi lên, đem hộp gỗ gỗ cho Sở An Nhan.

" Làm phiền ". Sở An Nhan mang theo mỹ vị trở về phủ công chúa.

Đồng thời cùng lúc ôm đùi nam nữ chủ, trước tiên phải bắt lấy dạ dày bọn họ!

Vì để bọn họ làm quen, Sở An Nhan cố tình chọn Thẩm Trúc Viện làm nơi ăn uống.



Trước tiên để nữ chủ quen mọi ngóc ngách nơi hắn sống đã, về sau tìm cách để hai người họ gặp nhau nhiều hơn.

" Sở An Nhan, ngài lấy tôm hùm ở đâu ra? ". Lăng Giang nhíu mày, nữ nhân này ngày hôm qua không phải mới có nguyệt sự?

Hắn ở trong sách biết, tôm hùm thuộc tính hàn, người tới nguyệt sự ăn vào bụng sẽ quặn đau.

Thật sự là hết thuốc chữa, không có nửa điểm ý thức, một nữ tử như nàng sao vẫn còn có thể sống được đến tận bây giờ?

Dù sao đau cũng không phải hắn, vừa hay nhân cơ hội này dạy cho nàng bài học.

" Lăng Giang ngươi cũng biết nhìn hàng a! ". Sở An Nhan dựng một ngón tay cái với Lăng Giang, quả nhiên là nam chủ, kiến thức rộng!

Lăng Giang cũng không thèm phản ứng nàng.

" An Bình tỷ tỷ ngươi đã đến rồi! Mau tới ngồi, tôm hùm đất này đều là tự tay ta làm, ngươi mau tới nếm thử "

“ Không nghĩ tới muội muội còn làm được chuyện này, thật sự là thủ nghệ tốt ”. Khoé miệng Sở An Bình treo một nụ cười, trong mắt hiện lên thần sắc khiếp sợ.

Sở An Nhan làm những thứ này? Thật sự không muốn hại nàng ta?

Hơn nữa mâm đồ vật nhìn vừa ghê vừa đáng sợ như vậy, có thể ăn sao?

Hơn nữa nàng ta đã nghe nói qua tên Lăng Giang này, đây không phải tiểu bạch kiểm được Sở An Nhan dưỡng ở phủ sao?

Hôm qua người nọ cũng là hắn.

Trước kia nghe nói người này ở phủ công chúa bị ngược đãi thực thảm, hôm nay Sở An Nhan đây là muốn trêu đùa nàng ta với tên nam sủng này đáy chứ?

“ Cái kia các ngươi ăn trước, ta nhớ tới ta còn có việc, đợi lát nữa trở về ”. Sở An Nhan cười gian trá, vội vàng rời đi.

Này không phải đang tạo cơ hội cho bọn họ ở cạnh nhau sao?

Nàng thật đúng là đứa bé lanh lợi.

Nụ cười của Sở An Nhan lọt vào tầm mắt Sở An Bình, càng thêm chứng thực phỏng đoán của nàng ta.



Nàng ta do dự có nên ăn hay không, hoặc là cùng người nọ hợp tác đem mấy thứ này đổ đi.

Ai biết nàng ta lại nhìn Lăng Giang bình tĩnh cầm lấy một con, ưu nhã lột vỏ một con rồi bỏ vào trong miệng.

“ Công tử, mấy thứ này không thể ăn ”. Sở An Bình cảm thấy tên nam sủng này thật sự đáng thương, bị Sở An Nhan bức bách thế nhưng liền mấy thứ này cũng đều bỏ vào miệng.

Kỳ thật nói không chừng nếu hắn không ăn, đợi lát nữa đối mặt với Sở An Nhan sẽ bị đối xử thê thảm như thế nào.

Nàng ta hoàn toàn có thể dùng thân phận công chúa hạ lệnh cho tên này ăn cả phần của mình, nhưng lại nhớ tới miếng ngọc bội mình nhìn thấy tối hôm qua.

Người này nói không chừng về sau còn có chỗ hữu dụng.

Lăng Giang cũng không thèm để ý Sở An Bình, mà là lo đến phần ăn của mình, động tác tuy rằng thoạt nhìn rất ưu nhã, nhưng tốc độ lại không chậm chút nào.

Mới đầu, Sở An Bình nhìn hắn ăn nó một cách vô cảm, cho rằng thứ này thật sự khó ăn tới cực hạn.

Nhưng nàng ta lại ngửi thấy mùi thơm, nhìn thấy Lăng Giang ăn lâu như vậy cũng không thấy hắn phản ứng khó chịu gì, chẳng lẽ thứ này thật sự có thể ăn?

Sở An Bình do dự một hồi, nhìn chằm chằm một con tôm hùm đất trong mâm, nhìn chân cùng đầu nó, cuối cùng vẫn là không thể ăn nổi.

Đợi sau một lúc lâu, Sở An Nhan rốt cuộc cũng trở về.

Nhìn một đống vỏ trên bàn, còn có duy nhất một con tôm hùm đất cuối cùng trong mâm, cuối cùng vẫn là không nhịn xuống được muốn cầm lấy ăn.

Nhưng lại bị một đôi tay xinh đẹp đoạt trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.