Được Đoạn gia thu lưu, Diệp Nhược Phi cứ thế ù ù cạc cạc ở lại nhà lão làm một chân sai vặt tàn tật.
Người dân Bồ Đề thôn đa phần đều nhận ra hắn, không chỉ bởi vì từng đến đây hai lần mà còn vì hắn là thần y có tiếng có tăm, hơn nữa lại là đệ đệ song sinh của Quốc sư đương triều. Mỗi ngày đi ra ngoài đều có thể nghe thấy thôn dân một tiếng Diệp công tử hai tiếng tiểu thần y ba tiếng tiểu thần tiên mà gọi hắn.
Cái danh xưng tiểu thần tiên đã lâu rồi không nghe thấy hiện tại lại xuất hiện. Mà đối với việc này, Diệp Nhược Phi chỉ có thể bất đắc dĩ làm ngơ, dù sao mọi người cũng rất tốt bụng, luôn giúp đỡ hắn, mà hắn cũng không thể quản hết miệng của từng người được.
Bồ Đề thôn ở gần Tây Nam nên cũng phần nào ảnh hưởng chút khí hậu, thời tiết so với những nơi khác lạnh hơn hai ba phần, hiện tại mặc dù đã vào xuân, hoa mai đã nở rộ đầy đường vậy mà khi ra khỏi cửa người ta vẫn phải mặc áo dày.
Hôm nay hiếm khi nhiệt độ ấm lên chút đỉnh, sau khi giúp Diệp Nhược Phi thay thuốc xong, Đoạn gia lão đại phu liền ném cho hắn một cái sọt, bảo hắn đi vào trong rừng hái cây thuốc.
Diệp Nhược Phi dùng một tay lành lặn của mình cầm sọt, ngơ ngẩn nhìn người đang cầm tẩu thuốc ngồi vắt chân trên ghế, nói: "Đoạn gia, ta còn đang bị thương."
Đoạn gia thảnh thơi vừa run chân vừa phun ra một làn khói trắng, liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872350/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.