Diệp Nhược Phi bị ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào làm cho tỉnh lại, khi ý thức phục hồi, cảm giác đầu tiên của hắn chính là đau.
Cánh tay phải nặng nề không cử động được, nửa bên mặt đau rát, sau gáy nhức nhói khó chịu, còn có địa phương không tiện trình bày kia hình như cũng đang sưng lên.
Cả người đều vô lực.
Bên chóp mũi quẩn quanh mùi hương thảo dược nhàn nhạt, tiếng chày giã cối cộc cộc ở gần đó, tiếng nói chuyện của rất nhiều người từ xa vọng lại, chính là những âm thanh rất đỗi bình dị cùng yên ả. Diệp Nhược Phi vẫn chưa mở mắt, thay vào đó dùng thính giác để cảm nhận hoàn cảnh xung quanh.
Trước khi ngất xỉu hắn chỉ mơ hồ cảm giác được có người đến gần, chắc là người nọ trông thấy mình đang hôn mê cho nên cứu về, còn nơi này thì hẳn là một thôn làng nào đó. Diệp Nhược Phi nghe thấy khẩu âm của những người này rất quen tai, thế nhưng trong lúc nhất thời hắn không thể nhớ ra được.
Lắng nghe thêm một lúc, đột nhiên ở bên cạnh truyền tới tiếng động mở cửa, sau đó là tiếng bước chân chậm chạp tới gần, chắc là chủ nhân của nơi này trở về.
Mà cũng theo hành động mở cửa đó, dòng không khí lạnh ở bên ngoài liền lập tức tràn vào, gió lớn thổi qua thân thể khiến Diệp Nhược Phi nổi lên một tầng da gà, ngay lập tức theo bản năng muốn co người lại.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp nghiên qua thì đã cảm nhận được một đôi tay chạm vào mình, lật hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872349/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.