Đúng như những gì đã suy đoán, quả nhiên một tuần sau Kỳ Nam Quốc lần thứ hai đem quân tấn công sang. Phía Thiên Quốc vẫn là Âu Dương Kỳ tiên phong, Trịnh Chu ở phía sau hỗ trợ nghênh chiến. Có điều lần này quân địch đã thu lại vẻ ngạo mạn lúc trước, phái ra một trăm ngàn binh võ trang đầy đủ, khí thế ngất trời, ý muốn phục lại mối thù đoàn diệt.
"Bọn chúng không cầm súng." Trịnh Chu nhìn thấy có điểm khác biệt.
Âu Dương Kỳ cũng nhìn ra, gật đầu: "Có lẽ chúng không muốn phung phí đạn dược."
Súng ống đạn dược phải cần một lượng ngân lượng lớn để trao đổi, nếu đúng là như thế thì cũng gián tiếp chứng minh một việc, số súng đạn mà Kỳ Nam Quốc giao dịch được là có hạn và bọn chúng cũng đã nhận ra việc bất lợi khi hết đạn trong lúc chiến đấu. Có lẽ trận chiến trước chỉ là muốn đem ra thị uy với Thiên Quốc, không ngờ lại bị diệt đoàn, thế nên lần này chúng chọn cách đánh nhau thông thường.
Trước khi Trịnh Chu cho xuất quân, Âu Dương Kỳ chợt nhớ ra một chuyện, lên tiếng nói: "Tướng quân, cẩn thận bọn chúng dùng ám khí."
Võ công của Kỳ Nam Quốc khác rất nhiều so với Thiên Quốc, sẽ không chú trọng vào sử dụng đao kiếm mà chỉ chú trọng vào kỹ thuật dùng ám khí có tẩm độc hoặc đánh tập kích bất ngờ, trước đây mấy lần đụng phải thích khách đã khiến y ngộ ra điều đó.
Bây giờ chiến đấu ở chiến trường hỗn loạn, nếu có thể tránh được càng nhiều ám khí thì càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872336/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.