Chương trước
Chương sau
Đúng như những gì đã suy đoán, quả nhiên một tuần sau Kỳ Nam Quốc lần thứ hai đem quân tấn công sang. Phía Thiên Quốc vẫn là Âu Dương Kỳ tiên phong, Trịnh Chu ở phía sau hỗ trợ nghênh chiến. Có điều lần này quân địch đã thu lại vẻ ngạo mạn lúc trước, phái ra một trăm ngàn binh võ trang đầy đủ, khí thế ngất trời, ý muốn phục lại mối thù đoàn diệt.
"Bọn chúng không cầm súng." Trịnh Chu nhìn thấy có điểm khác biệt.
Âu Dương Kỳ cũng nhìn ra, gật đầu: "Có lẽ chúng không muốn phung phí đạn dược."
Súng ống đạn dược phải cần một lượng ngân lượng lớn để trao đổi, nếu đúng là như thế thì cũng gián tiếp chứng minh một việc, số súng đạn mà Kỳ Nam Quốc giao dịch được là có hạn và bọn chúng cũng đã nhận ra việc bất lợi khi hết đạn trong lúc chiến đấu. Có lẽ trận chiến trước chỉ là muốn đem ra thị uy với Thiên Quốc, không ngờ lại bị diệt đoàn, thế nên lần này chúng chọn cách đánh nhau thông thường.
Trước khi Trịnh Chu cho xuất quân, Âu Dương Kỳ chợt nhớ ra một chuyện, lên tiếng nói: "Tướng quân, cẩn thận bọn chúng dùng ám khí."
Võ công của Kỳ Nam Quốc khác rất nhiều so với Thiên Quốc, sẽ không chú trọng vào sử dụng đao kiếm mà chỉ chú trọng vào kỹ thuật dùng ám khí có tẩm độc hoặc đánh tập kích bất ngờ, trước đây mấy lần đụng phải thích khách đã khiến y ngộ ra điều đó.
Bây giờ chiến đấu ở chiến trường hỗn loạn, nếu có thể tránh được càng nhiều ám khí thì càng tốt.
Trịnh Chu nghe y nhắc nhở thì gật đầu, nói: "Bổn tướng đã biết."
.
Mà trong lúc này, ở hậu phương, Lam Lăng Nguyệt nhìn ba người ngồi đối diện mình, mở lời trước: "Bản cung nghĩ đã đến lúc phải về Kỳ Nam Quốc một chuyến."
Thiên Thiên đưa mắt nhìn nàng, ý tứ thắc mắc.
Lam Lăng Nguyệt lại nhìn sang Âu Dương Mặc, nói: "Chắc bệ hạ sẽ không quên chúng ta đã giao dịch cái gì chứ?"

Âu Dương Mặc thở ra, đáp: "Trẫm tất nhiên không quên, chỉ là muốn hỏi quận chúa đã có kế hoạch hay chưa?"
Lam Lăng Nguyệt cười cười nói: "Kế hoạch đã có, nhưng mà vẫn phải nhờ đến Diệp công tử một bước cuối nữa."
Khi nói đến vế sau, nàng lại nhìn đến Diệp Nhược Phi. Diệp Nhược Phi hai tay chống lên bàn, bị đôi mắt sắc sảo xinh đẹp của nàng nhìn tới mà vô thức thẳng sống lưng, giọng nói rụt rè hỏi: "Quận chúa cần gì?"
Lam Lăng Nguyệt rất thích nhìn phản ứng của hắn, híp mắt cười một lúc rồi mới bảo: "Nghe nói Diệp công tử ngoài giỏi về cứu người còn giỏi về chế tạo độc dược. Có thể cho bản cung mượn dùng một loại độc hay không?"
Trong mấy ngày tiếp xúc, Diệp Nhược Phi cũng đã ít nhiều biết được lí do cầu hòa của vị quận chúa này, nàng muốn ngai vị Quốc vương Kỳ Nam Quốc, so với vẻ ngoài xinh đẹp thì dã tâm của nàng cũng không nhỏ, cho nên hắn trong tiềm thức có chút e sợ. Nhưng mà Lam Lăng Nguyệt trời sinh rất có tư chất làm lãnh đạo, một câu kia nghe như đang nhờ vả vậy mà lại ẩn chứa uy nghiêm cùng mệnh lệnh khiến người ta vô thức không thể làm trái lời.
Xem ra lần này nàng đã nghĩ tới việc bắt đầu cuộc ám sát của mình rồi.
Vì thế, hắn nói: "Có thể. Quận chúa cần loại độc như thế nào?"
Lam Lăng Nguyệt một tay xoa cằm bày ra vẻ suy nghĩ, lúc sau mới từ tốn cười bảo: "Không cần quá mạnh, chỉ cần đủ để làm đình trệ công lực và tê liệt toàn thân thôi."
Nàng muốn chậm rãi chơi đùa với Quốc vương ca ca của mình.
"Được, lát nữa ta sẽ đi lấy cho ngài." Diệp Nhược Phi nói, cũng không có nghi ngờ gì.
Xong chuyện độc dược, Lam Lăng Nguyệt lại quay sang nói với Âu Dương Mặc: "Tính cả lúc đi đi về về cùng với thời gian hành sự thì ít nhất phải mất ba đến bốn tháng hoặc hơn, sau đó bản cung sẽ mang binh phù đến giúp bệ hạ, phiền ngài cố trụ đến khi ta trở lại."

Âu Dương Mặc không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Lam Lăng Nguyệt lại nhìn qua Thiên Thiên, bảo: "Quân đội Kỳ Nam Quốc vẫn còn trữ một lượng lớn súng đạn có uy lực mạnh hơn so với loại mà các vị đưa tới lần trước, bản cung cho rằng các vị nên gấp rút làm ra loại áo giáp chất lượng hơn."
Lúc trước khi từ Tây Nam trở về, Thiên Thiên đã đưa cho nàng viên đạn mà mình lấy được kia.
Y nói: "Chúng ta đã nghĩ đến việc này, quận chúa không cần lo lắng."
"Khi nào khởi hành?" Âu Dương Mặc hỏi.
"Chắc là ngày mai đi." Lam Lăng Nguyệt nhìn ra ngoài bầu trời, nói.
Xem thiên tượng thì chắc là ngày mai có thể ra biển.
Âu Dương Mặc cũng không cho ý kiến gì nữa, chỉ cần nhanh chóng kết thúc chuyện này là được, hắn đã sai thị vệ truyền tin đi quan sát tình hình trong cả nước, biết được con dân của mình đang vì động tĩnh xảy ra ở Đông Nam liên tục làm cho lo lắng bất an. Hắn chỉ có thể mong hoàng đệ của mình cùng Trịnh tướng quân có thể cố gắng bảo vệ ở tiền tuyến, không để kẻ địch lấn vào quá sâu.
Mấy ngày sau đó, sau khi tiễn Lam Lăng Nguyệt lên đường, Thiên Thiên cùng với Âu Dương Mặc cũng bắt đầu đi tìm nơi chế tạo áo giáp, Diệp Nhược Phi vẫn như cũ làm công việc chữa bệnh cho những binh sĩ bị thương được tiền tuyến gửi về, vừa làm việc vừa cầu mong bình an cho tất cả mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.