Bầu trời đổ nắng gắt, sa mạc mênh mông thổi gió cát bay rát cả da mặt, Âu Dương Kỳ lưng mang cung tên hông đeo trường kiếm thúc ngựa chạy nhanh về phía trước, đã thấy đằng xa xa vang lên tiếng binh khí giao nhau, mùi máu tươi hòa trong mùi thuốc súng bay loạn khắp đất trời.
Bên phe địch có vũ khí tầm xa quá mức mạnh mẽ khiến cho quân lính của Trịnh tướng quân có phần lép vế, vẫn luôn ở thế phòng thủ không thể công lên, tình hình giằng co có vẻ bất lợi.
Binh lính Thiên Quốc đã chết hơn chục người, thế nhưng kẻ địch vẫn chưa có ai ngã xuống, Trịnh tướng quân mày kiếm nhíu chặt, trên trán toát một tầng mồ hôi. Lúc này trông thấy Âu Dương Kỳ chạy tới mới có thời gian thở dốc một chút.
"Không thể tiếp cận quá gần, áo giáp của quân ta không chống được vũ khí của bọn chúng!" Trịnh Chu cầm đoản đao nhìn về trận tuyến bên kia, chần chờ không thể quyết định.
Âu Dương Kỳ nói qua đại khái nội dung cuộc họp bàn buổi tối, đối với tình hình trước mắt cũng vẫn chưa đưa ra được giải pháp.
"Quốc sư nói hiện tại áo giáp của chúng ta quá mỏng, đạn có thể dễ dàng xuyên qua. Trước tiên nên xem xét rút lui an toàn đã, không nên để có thêm thương vong." Y nói.
Trịnh Chu sắc mặt không tốt lắm: "Bổn tướng đã sớm nhìn ra có vấn đề, nhưng mà kẻ địch giống như muốn ép chúng ta thua trận này, nhìn tư thế kia thì rất khó để rút quân."
Quân lính Kỳ Nam Quốc giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872335/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.