Mấy ngày sau, người dân thành Phong Châu vô cùng hoan hỉ khi đón đoàn xe tiếp tế lương thực và đồ dùng được Âu Dương Mặc cho người đưa đến vào sáng sớm.
Cậu nhóc Tiểu Tam từ lúc đi mua điểm tâm cho Diệp Nhược Phi đã sớm nhìn thấy đoàn xe, vì thế nó tỏ vẻ vô cùng vui mừng, trên đường đi về cứ cười toe miệng mãi thôi.
Lúc này Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi đều đã sớm bắt tay vào công việc của ngày mới, Tiểu Tam sau khi đưa thức ăn cho hai người xong liền ba chân bốn cẳng chạy đi phụ giúp những thị vệ phân phát đồ đạc cho mọi người.
"Hôm nay người đã cảm thấy khá hơn chưa ạ?" Diệp Nhược Phi ôn tồn hỏi thăm một lão nhân trong khi đang bắt mạch để kiểm tra tình trạng bệnh tình.
Lão nhân khuôn mặt phúc hậu, cười đon đả: "Nhờ ơn phước của công tử, dạo này lão phụ không còn đau đầu nữa rồi."
Diệp Nhược Phi nghe vậy cười cười, vươn tay ra sau lấy một bao thuốc, đoạn nói: "Như vậy thì tốt rồi, người chịu khó dùng thuốc và nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa nhé. Sau đó ta sẽ kiểm tra lại một lần nữa."
"Tất nhiên tất nhiên, mọi chuyện đều nghe theo công tử." Lão nhân dùng cả hai tay để nhận lấy thuốc.
Diệp Nhược Phi đỡ người đứng dậy ra khỏi phòng, sau đó cho người tiếp theo vào, là một cậu bé trạc tuổi Tiểu Tam, đầu tiên là đặt tay lên trán cậu.
"Vẫn còn sốt nhẹ, thuốc ta đưa hôm trước đệ dùng hết chưa?"
Giọng điệu của Diệp Nhược Phi khi nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872318/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.