Vân Thiếu vẫy tay coi như lời từ biệt ánh nắng hoàng hôn chiếu rọi lên bóng lưng của thiếu niên ấy, như tỏa ra vầng hào quang mờ ảo ánh rực đầy ấm áp, Y từ từ ngoảnh đầu lại triệu Băng Hàn Thanh rồi bay đi.
Vương Uyên thấy vậy liền gật đầu với Trường Ca và ngự kiếm bay theo Vân Thiếu, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực bóng dáng của hai chàng thiếu niên ngày càng xa dần và biến mất.
Yên Nhiên nhìn thân ảnh của hai người thiếu niên đó mãi một lúc rồi mới đi vào, trên tay vẫn cầm chặt chiếc hộp mà Vân Thiếu đưa cho, Trường Ca cũng đi ngay sau cô.
Đi vào hang động bên trong nó không khác gì mấy hang động bình thường, dây leo bám quanh các bức tường đá đan chằng chịt vào với nhau, nhìn rất hoang sơ, hai người đi rất lâu cuối cùng lại đi đến ngõ cụt.
Trường Ca lo lắng hỏi:
" Hay là chúng ta đi sai hang động rồi không chứ đã đi đến ngõ cụt rồi mà có thấy gì đâu???"
Yên Nhiên cũng hơi bất an nhưng vẫn kiên định nói:
" Vân ca ca chắc chắn sẽ không chỉ sai được."
Trường Ca bất lực chỉ tay vào bức tường đá nhấp nhô trước mặt nói:
" Thế thì ngươi đi qua bức tường này kiểu gì đây."
" Chẳng nhẽ có thể đi xuyên qua bức tường này ư!!!"
Yên Nhiên đang suy nghĩ sau khi nghe câu này hai mắt liền bừng sáng:
" Đúng rồi!!!"
Trường Ca thắc mắc nói:
" Đúng cái gì."
Yên Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-ta-dua-vao-phan-dien-de-song-sot/3547512/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.