Yên Nhiên lau nước mắt đi rồi đưa bàn tay trắng trẻo có đôi chút mũm mĩm của mình ra trước mặt Vân Thiếu, tạo nên hình móc ngoéo ấm ức nói:
" Huynh hứa đi một ngày nào nhất định huynh phải đi tìm muội."
Vân Thiếu cười lên ánh mắt mang theo chìu mến.
" được rồi, được rồi."
Y giơ bàn tay trắng nõn thon dài của mình móc ngoéo với Yên Nhiên.
" Hứa với muội ta nhất định sẽ tìm muội."
Yên Nhiên nhấn mạnh hai mắt tràn ngập hy vọng nhìn về phía Vân Thiếu.
" Huynh hứa rồi đấy, không được nuốt lời."
Vân Thiếu cườ****i lên hai mắt sáng rực.
" Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh."
//tinh//
" Chúc mừng kí chủ có thêm 23 độ hảo cảm của Yên Nhiên tổng độ hảo cảm của kí chủ bây giờ là 463 mong kí chủ tiếp tục cố gắng."
Cô bé cuối cùng cũng cười, nụ cười của cô bé hồn nhiên trong trẻo đến lạ thường, hai tay cũng từ từ bỏ ra khỏi người Vân Thiếu giọng nói bắt đầu ổn định lại:
" muội đi thu dọn đồ một chút."
Nói xong cô bé rời ra khỏi lòng Vân Thiếu và thu đồ đạc, vì đồ của cô bé không có nhiều nên chỉ mất một lúc thu dọn là xong, ngay lúc họ đang định đi thì Vương Uyên và Trường Ca bước vào, trên tay Trường Ca còn đang cầm bát thuốc mang cho yên nhiên.
" Các ngươi là muốn đi đâu."
Vương Uyên thắc mắc hỏi.
Vân Thiếu không ngần ngại nói ra vì y biết rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-ta-dua-vao-phan-dien-de-song-sot/3547511/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.