Vân thiếu vương uyên ra rồi nói: 
" Ta không sao." 
Vương uyên cũng không nghĩ nhiều nhanh chóng lấy trứng đưa đến chỗ vân thiếu nói: 
" Này ngươi mau ăn trứng đi." 
Vân thiếu nghi hoặc chỉ tay vào quả trứng nói: 
" Sao quả trứng này lại to thế kia." 
" Hơn nữa nấu xong rồi thì nó phải đặc lại chứ sao lại lỏng như nước." 
Vương uyên cười nói: 
" Đây là trứng của chim ưng khá to khi nấu sẽ không đặc lại." 
Vân thiếu ngạc nhiên nói: 
" Sao ngươi lại lấy được. " 
Vương uyên rất đắc ý nói: 
" Loài chim này vốn dĩ bị mù nhưng đổ lại chúng có thính giác rất nhạy bén, đa số chúng làm tổ ở gần chân núi để tiện kiếm ăn, nhân núc chúng đi kiếm ăn thì ta lẻn vào lấy đó." 
Vân thiếu ôm bụng cười nói: 
" Haha…ta không ngờ ngươi là hoàng thái tử mà suốt ngày đi ăn cắp đấy." 
Vương uyên tức giận nói: 
" Ta không có." 
" trứng này từ thiên nhiên lấy đi thì làm sao gọi là ăn cắp được." 
Vân thiếu thấy hắn không chịu nhận liền chỉ tay vào tai vương uyên nói: 
" Thế chiếc bông tai của ta ngươi nói làm sao." 
Mặc dù chiếc bông tai đã bị tóc của vương uyên che đi nhưng vân thiếu đã từng thấy vương uyên đeo rồi. 
Vương uyên không thể cãi lại lấy tay kéo quả trứng nói: 
" Hừ… ngươi nói thế chắc là không ăn đâu vậy để ta ăn cho dù gì cũng đang đói." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-ta-dua-vao-phan-dien-de-song-sot/3547501/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.