15,
Trong lần đi này, tôi vô duyên vô cớ phải làm rất nhiều chuyện.
Cứ đến nơi nào thì Thẩm Hoán sẽ nói chuyện với người dân nơi đó một chút, và công việc soạn bản thảo để hắn nói chuyện rơi vào tay tôi.
Thế là công việc hằng ngày của tôi trở thành ban ngày phải cùng hắn hối hả ngược xuôi, ban đêm thức khuya viết bản thảo.
Bây giờ tôi cảm thấy làm dân thường rất tốt, ít nhất không phải làm việc vất vả cả ngày lẫn đêm.
Đã vậy còn bị người ta hoài nghi về nhân cách.
Cụ thể là…
Sáng sớm Mặc Nhi nhìn tôi cười tủm tỉm: “Nương nương, quầng thâm mắt của người càng ngày càng đậm, xem ra người và Hoàng Thượng sắp có tiểu Hoàng Tử rồi.”
Tiểu Hoàng Tử?
Cứ tiếp tục như vậy, nương nương của ngươi mạng cũng không còn.
Đang định trả lời thì có tiếng gõ cửa, mở cửa ra xem thì thấy Thẩm Hoán đang bưng bát canh quế đi vào, tươi cười đặt cạnh giường tôi.
“Ta mới học làm đó, nàng nếm thử xem.”
Tôi thử một ngụm, quả thực rất ngọt.
Thẩm Hoán đúng là có chút năng khiếu nấu ăn.
Trước kia khi thức đêm chạy show, hắn không thích ăn cơm hộp của đoàn phim nên chạy đến tiệm cơm gần đó mượn nhà bếp, làm ra hai suất cơm.
Cho tôi một suất, hắn một suất.
Tôi có đùi gà, hắn không có.
Hắn ta bảo là bị dị ứng đùi gà.
Nhưng về sau tôi mới biết được, hôm đó trong tiệm cơm chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-quy-phi-chi-muon-luoi-bieng/2716011/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.