Hai người im lặng một lúc, Bùi Dã hỏi cậu: "Đệ có sợ không?"
"Ta không biết." Trì Kính Dao nói: "Ta chỉ đang lo. . . . . ."
Bùi Dã nắm tay của cậu chặt hơn, nói: "Đừng lo lắng, có ta đây."
Mặc dù Bùi Dã nói như vậy, nhưng trong lòng thiếu niên vẫn thấy hơi thấp thỏm.
Chuyện này, nếu không nghĩ thì thôi, bây giờ một khi đã bắt đầu thì nó sẽ luôn gợi ra.
Trên đường về, Bùi Dã vẫn không nói gì.
Trì Kính Dao có thể cảm giác được tâm trạng của nhị ca cậu không tốt.
Cậu thấy hơi hối hận khi nhắc tới chuyện này, mặc dù sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng hiện giờ họ vừa mới bắt đầu, nếu chưa gì đã phiền não chuyện tương lai như vậy e là sẽ càng thêm nhiều phiền muộn hơn.
Nhưng nói cũng đã nói, muốn thu lại cũng không được.
Sau khi hai người quay lại trại thương binh, Trì Kính Dao lại đi khám một vòng, Bùi Dã lại đi tìm Chương đại phu.
Hắn nói sẽ dẫn Trì Kính Dao đi, không phải là chuyện nhất thời xúc động.
Hai ngày nay hắn đã quan sát cẩn thận, biết hiện giờ người trong doanh trại thương binh hoàn toàn đủ dùng, cho dù hắn dẫn Trì Kính Dao đi cũng sẽ không ảnh hưởng gì. Huống chi thương thế của thương bi trong doanh trại cũng đã dần hồi phục, hiện giờ chỉ cần có người đúng giờ tới kiểm tra bôi thuốc là được, việc bôi thuốc nhỏ nhoi này chỉ cần tìm đại một người trong doanh trại cũng có thể làm được, không nhất thiết phải để Trì Kính Dao ra tay.
"Được chứ, ngày đó khi hắn nói muốn ở lại, ta đã cảm thấy không cần thiết rồi." Chương su huynh nghe Bùi Dã nói muốn dẫn Trì Kính Dao đi, vội nói: "Mấy ngày nay A Dao vất vả không ít, làm nhiều việc hơn cả ta, hắn nên nghỉ ngơi từ sớm rồi."
"Nhị ca ta để lại thân binh của huynh ấy ở lại đây, hiện giờ trong doanh trại không thiếu nhân lực, nếu ngươi đồng ý thì cũng có thể đi cùng với bọn ta." Trì Kính Dao nói.
"Ta muốn đi cùng với bọn họ, như vậy còn có thể được ngồi xe ngựa, ta không muốn cưỡi ngựa." Nguyễn Bao Tử nói:"Nơi này cách biên thành không xa, ngươi cứ đi với nhị ca ngươi trước đi, không cần phải lo cho ta."
Lần nào Nguyễn Bao Tử cưỡi ngựa cũng không có trải nghiệm tốt, cho nên hắn rất ghét phải cưỡi ngựa.
Huống chi hắn đi theo Trì Kính Dao về biên thành cũng không có chuyện gì làm, ở lại đây cũng không lâu lắm, hai người sẽ mau chóng gặp lại nhau thôi.
"Vậy cũng đúng, thuốc ta đều để lại hết, ngay ở trong phòng thuốc đấy." Trì Kính Dao nói.
Nguyễn Bao Tử nghe vậy vỗ vỗ lên cánh tay của cậu, cũng không nói gì thêm nữa.
Trải qua khoảng thời gian rèn luyện này, Nguyễn Bao Tử cũng lớn lên không ít.
Đứng trên gò đất có thể nhìn thấy một ngôi làng bỏ hoang cách đó không xa.
"Ta nghe người ta từng nói, nếu trước khi rời khỏi nơi nào đó mà gặp phải một tình cảnh thật đáng sợ, như vậy sau này bất kể đã qua bao lâu, khi nhớ tới nơi đó thì trong tâm trí chỉ nhớ rõ tình cảnh đáng sợ nhất kia." Bùi Dã kéo tay Trì Kính Dao, nói: "Cho nên ta nghĩ, dẫn đệ tới đây xem thử. Như vậy sau này mỗi khi đệ nghĩ tới nơi này, điều nhớ rõ nhất chính là hôm nay chứ không phải chuyện đã trải qua lúc đệ 7 tuổi."
Trì Kính Dao nghe vậy sống mũi hơi cay, hai mắt lập tức đỏ lên.
Nơi mà Bùi Dã dẫn cậu tới chính là nơi mà Trì Kính Dao trong sách từng sống vào lúc 7 tuổi.
Sau đó bị thổ phỉ đồ sát, cha nương của Trì Kính Dao bất hạnh chết thảm.
Vì cậu đã dung hợp trí nhớ của Trì Kính Dao cũ, cho nên cũng tiếp nhận phần cảm xúc của đối phương. Xét theo một nghĩa nào đó, nơi đây quả thật là cố hương của cậu.
"Người trong thôn có một ngôi mộ hợp táng, đệ có muốn đi xem không?" Bùi Dã hỏi.
"Ừm." Trì Kính Dao nói: "Ta muốn đi tế bái họ một chút."
Bùi Dã nói: "Hôm nay hơi muộn rồi, sáng mai đi tìm quanh đây xem có nơi nào mua được nhang đèn không, đặt mua một chút nhang.
"Không cần nhang đâu." Trì Kính Dao nói xong đi tới gần đó hái một chút hoa dại.
Bây giờ đang lúc cuối hạ, đúng vào thời điểm hoa dại quanh biên thành mọc tốt nhất.
Bùi Dã thấy liền cùng hái chút hoa dại với cậu, hai người cùng đi tới mộ hợp táng tế bái.
Trì Kính Dao không hề có chút kinh nghiệm gì với việc tế bái này, nhưng cậu từng thấy cảnh tượng này trên phim, biết ngoại trừ nhang đèn tiền giấy, bình thường còn chuẩn bị chút đồ ăn. Cho nên cậu liền vào trong thương thành hệ thống, đổi một chút đồ ăn đặt trước mộ hợp táng.
Bùi Dã đã không còn kinh ngạc với trò "ảo thuật" này của cậu, không hỏi thêm một câu nào.
Hôm đó, sau khi hai người tế bái xong, sắc trời cũng đã ngả đen.
Bùi Dã định dẫn Trì Kính Dao tới ngôi làng gần đó tá túc, nhưng bọn họ vừa rời đi không lâu thì trời nổi gió.
"Nhịn lâu như vậy cuối cùng cũng mưa rồi." Trì Kính Dao nói.
"Tới hơi không đúng lúc rồi." Bùi Dã thấy sắc trời bắt đầu tối, không dám để Bùi Dã tự cưỡi ngựa, liền để cậu ôm Đại Lão ngồi ở phía trước cùng cưỡi một con ngựa với mình, một con ngựa khác thì đi theo sau bọn họ.
Cũng may cách đó không xa có một cái trại quân sự bỏ hoang.
Mặc dù hiện giờ trong trại quân sự không có ai đóng giữ, nhưng phòng ốc đều rất nguyên vẹn.
Bùi Dã nhìn thấy thiếu niên gần trong gang tấc, bên tai là tiếng mưa rơi bên ngoài, ngay khắc đó hắn bỗng nhớ tới một cảnh trong thoại bản.
Hô hấp hắn hơi loạn, nâng tay chậm rãi xoa hai má thiếu niên, sau đó không kìm lòng được mà tiến tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]