"Chuyện gì mà ta không hiểu? Huynh nói thử xem ta có hiểu hay không?" Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã hơi do dự, một lúc sau mới đắn đo nói: "Trong quân ngũ đều là binh sĩ, khó bảo đảm sẽ không có mấy tên thích nam sắc. . . . . Đệ xinh đẹp như vậy, ta sẽ đệ không đề phòng sẽ bị hại."
"Cho dù thật sự là vậy thì họ cũng không dám làm gì ta đâu, cùng lắm chỉ là ngắm nghía mà thôi." Trì Kính Dao nói.
"Nhìn đệ cũng là làm hại rồi." Bùi Dã nhíu mày nói: "Đệ chỉ biết người ta nhìn đệ, nào biết trong lòng người ta có bao nhiêu suy nghĩ xấu xa đâu?"
Bùi Dã cũng không biết liệu trong đám binh sĩ có ai thích nam sắc hay không, nhưng hắn nghĩ đến chính mình, lại nhớ tới Trịnh Ngạn Bình từng gặp lúc dịch bệnh, càng cảm thấy xung quanh hắn có thể vẫn còn người giống vậy.
Mặc dù người như thế hẳn là không nhiều lắm, nhưng cho dù chỉ có một người, hắn cũng không hy vọng Trì Kính Dao bị hại.
"Nhị ca, huynh đang ghen sao?" Thiếu niên hỏi.
"Không có." Bùi Dã lúng túng nói.
Trì Kính Dao thấy hắn không thừa nhận, liền cố ý hỏi hắn: "Nhị ca, mới nãy huynh nói ta không biết người ta có bao nhiêu suy nghĩ xấu xa, vậy huynh biết sao?"
"Trước kia huynh từng bôi thuốc lên lưng giúp ta, hôm qua còn giúp ta bôi phấn rôm, huynh còn dám nói là chưa từng ngắm?" Trì Kính Dao nói.
"Đệ. . . . ." Trên mặt Bùi Dã hiếm khi lộ vẻ bối rối, giải thích với thiếu niên: "Trước giờ tấm lòng của ta với đệ luôn xuất phát từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa, chưa bao giờ có suy nghĩ mạo phạm đệ. Nếu đệ không tin thì ta có thể thề."
Trì Kính Dao: . . . . . . .
Hay cho câu xuất phát từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa, hóa ra nhị ca cậu suy nghĩ như vậy sao?
Trì Kính Dao trước đây vẫn không thể hiểu được, rõ ràng nhị ca thích cậu, vì sao vẫn còn kiềm chế với cậu như vậy, thậm chí lúc mà cậu chủ động, đối phương cũng không khuất phục. Nghĩ mãi không ra, hóa ra là vì lý do này sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì thật ra cũng không khó để hiểu tâm tư này của Bùi Dã.
Cậu nhớ không lầm thì lúc trước khi Bùi Nguyên yêu đương với Đinh Tiểu Uyển, hình như cũng rất quy củ. Mặc dù cậu không có bằng chứng, nhưng cậu có thể tạm kết luận, với tính tình dịu dàng đàng hoàng của Bùi Nguyên, trước khi thành thân cùng lắm là huynh ấy chỉ nắm tay Đinh Tiểu Uyển mà thôi.
Mặc dù tính tình của Bùi Dã khác với Bùi Nguyên, nhưng đặt trong tình huống này cũng không khác gì Bùi Nguyên.
Nhị ca cậu không định "xuất phát từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa" với cậu cho tới khi thành thân đấy chứ?
Nhưng bọn cậu đều là nam, không thể thành thân được mà. . . . . .
Trì Kính Dao thậm chí chưa nghĩ tới chuyện kể chuyện tình của mình và Bùi Dã cho người khác nghe, nhất là người trong nhà.
Thật ra cậu không định giật dây Bùi Dã nhận lấy, chỉ là tò mò muốn đi xem thử thôi.
Nếu đối phương thật sự tặng những thứ như lần trước, vậy hai người bọn cậu coi như huề nhau.
"Nhị ca. . . . . . Huynh đi xem thử đi, chúng ta có thể không nhận, nhưng xem thử thì có sao đâu." Trì Kính Dao nói: "Nếu không xem thì để ta đi xem thay huynh, cùng lắm thì xem xong rồi chúng ta sẽ đuổi Du tướng quân đi thôi."
Thiếu niên kéo tay Bùi Dã, giọng nói cũng mềm đi không ít, rõ ràng là đang làm nũng.
Bùi Dã sợ mình không đồng ý sẽ khiến đối phương tủi thân, đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Bùi Thanh nghe vậy liền đưa Du tướng quân vào một căn lều tiếp khách tạm thời.
"Bùi tướng quân, vị chất tử Trần Quốc kia khóc lóc muốn ta phải đưa thứ này cho ngài, hắn nói thứ này vốn thuộc về tướng quân." Du tướng quân đặt một hộp gấm lên bàn.
Thật ra cũng không trách đối phương được, trước đó Bùi Dã đã hạ lệnh không cho phép người của doanh trại Trung Đô tới truyền tin nữa.
Vị chất tử Trần Quốc này thấy sắp hết cơ hội gặp Trì Kính Dao nên mới nghĩ ra cách này.
Thậm chí hắn còn không biết quan hệ của Bùi Dã và Trì Kính Dao, chỉ biết Bùi Dã chức lớn, lấy lòng đối phương một chút nói không chừng đối phương sẽ giúp hắn.
"Thấy khá đơn thuần, chính là kiểu đứa bé được yêu chiều, không có tâm tư gì, cũng không phải kiểu người hiểu nhân tình thế sự." Trì Kính Dao nói: "Nhìn có vẻ sang quý nhưng không phải kiểu người khiến người ta ghét."
Thấy Bùi Dã hơi nhíu mày, cậu vội nói thêm: "Nhưng ta không thể nào thích hắn được."
Bùi Dã nhìn cậu một cái, lại chuyển hướng sao Du tướng quân, hỏi: "Du tướng quân nghĩ thế nào?"
"Cái nhìn của ta cũng không khác gì Trì đại phu lắm." Du tướng quân nói: "Chỉ là rất hay quấy, củ khoai lang nóng này bọn ta lại không thể ném đi, chỉ sợ không theo ý hắn, cuối cùng xảy ra chuyện xấu gì bọn ta lại không biết báo cáo thế nào sau khi về tới kinh thành nữa."
Trì Kính Dao ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Bùi Dã.
"Du tướng quân, ngài cứ về trước, đợi chút nữa ta và Trì đại phu sẽ tới doanh trại Trung Đô sau." Bùi Dã nói.
Du tướng quân nghe vậy mừng rỡ, cuối cùng cũng vui vẻ rời đi.
"Nhị ca à?" Trì Kính Dao đợi Du tướng quân đi rồi, hỏi Bùi Dã: "Huynh định làm gì vậy?"
"Đệ không tò mò sao? Chúng ta đi gặp hắn một lần xem sao." Bùi Dã nói: "Đệ cho hắn uống một viên thuốc khiến người ta nói thật đó, nghe xem thử trong đầu hắn đang giở trò gì."
Trì Kính Dao: . . . . . . .
Hình như không phải là không thể.
Ngày hôm đó, hai người cùng đi tới doanh trại Trung Đô.
Đại khái là Trì Kính Dao muốn tỏ rõ thái độ cho Bùi Dã thấy, nên cố ý mặc bộ y phục mà Bùi Dã tặng cho cậu.
Bùi Dã không nói gì, nhưng cũng cầm y phục đi thay.
"Bùi tướng quân, Trì đại phu. . . . . ." Du tướng quân thấy hai người liền ngẩn ra, cười nói: "Các ngài đây là, mua xiêm y cùng chỗ sao?"
Hai người bọn họ mặc y phục cùng màu cùng hoa văn, mặc dù khí chất bất đồng nhưng đứng cùng một chỗ lại cực kỳ thuận mắt, suýt nữa là Du tướng quân nói "xứng đôi".
Không đợi Trì Kính Dao mở miệng, Bùi Dã đã thản nhiên đáp: "Đặc biệt tìm người làm đấy."
"Rất đẹp, ha ha." Du tướng quân nói xong liền dẫn hai người tới chỗ ở của chất tử Trần Quốc kia.
Chất tử Trần Quốc nghe nói Trì Kính Dao tới đây, vui vẻ đi ra đón.
"Lần trước ngươi lừa ta, nhưng ta cũng không giận ngươi." Chất tử Trần Quốc nói với Trì Kính Dao: "Ta biết ngươi đang quan tâm ta, mới có thể nghĩ cách để ta ăn cơm. Sau ngày hôm đó, ta cũng rất yêu cơ thể của mình, ngươi xem hôm nay sắc mặt của ta có phải tốt hơn nhiều rồi không?"
Chất tử Trần Quốc vẻ mặt ngây thơ, thái độ đối với Trì Kính Dao cũng vô cùng thân thiết, thoạt nhìn giống như bằng hữu thân thiết, chứ không giống người mới gặp mặt hai lần.
Nhưng cậu có thể cảm nhận được Bùi Dã ở bên cạnh đã tỏa khí lạnh quanh thân rồi.
Chất tử Trần Quốc hình như cũng cảm nhận được địch ý của Bùi Dã, có hơi sợ hắn, theo bản năng bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm.
Ánh mắt Trì Kính Dao rơi trên chén trà trên tay hắn, vừa nãy trước khi tiến vào, cậu và Bùi Dã đã thông báo cho Du tướng quân, thả một viên [Thuốc nói thật] vào chén trà.
"Trà này mùi không tồi." Trì Kính Dao dứt lời, bưng chén trà của mình lên uống mấy ngụm.
"Đại Du có rất nhiều người, sau này điện hạ tới kinh thành, tất nhiên có thể kết giao được bằng hữu." Trì Kính Dao an ủi.
"Thế nhưng ta tới Đại Du lâu như vậy, chưa từng thấy người nào đẹp hơn Trì đại phu." Chất tử Trần Quốc mất mát nói: "Xem ra chỉ có thể đi tìm Bùi tướng quân lần nữa, cũng không biết liệu hắn có oai hùng như trong lời đồn hay không."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]