Chương trước
Chương sau
Nụ hôn này dường như đã kìm nén rất lâu.

Rõ ràng hôm trước Lục Quyện vẫn còn là người đàn ông lén lút nhìn cậu cũng sẽ đỏ tai.

Thậm chí Úc Ninh đã mất đi năng lực suy nghĩ, Lục Quyện hôn có phần thô bạo, mới đầu cậu chỉ ngoan ngoãn nương theo, nhưng sau đó nổi lên tâm tư muốn phản kháng, không ai chịu nhường ai.

Âm thanh nhớp nháp giữa không gian trống trải khiêu khích trái tim cậu.

Không biết là ai cắn môi ai, môi lưỡi quấn quít dần nhiễm mùi sắt.

Úc Ninh lấy lại tinh thần, mở mắt ra.

Dường như Lục Quyện cũng đã nhận ra, thơm môi cậu thêm hai lần mới chịu buông bàn tay giữ chặt gáy cậu, chăm chú nhìn Úc Ninh hai mắt ửng hồng vài giây.

Sau đó đẩy lưng Úc Ninh, gắt gao ôm cậu vào lòng.

Cái ôm này rất vừa vặn.

Úc Ninh tóm vạt áo hắn, tựa đầu lên bả vai hắn, trấn an hô hấp và nhịp tim mãnh liệt của mình.

"Úc Ninh." Lục Quyện khẽ gọi.

Úc Ninh ừm một tiếng.

Đột nhiên ôm chặt hơn nữa.

Như thể ngầm xác nhận, bọn họ đang ở bên nhau.

Khi ra ngoài, cả mặt và tai của Úc Ninh đều đỏ bừng.

Cũng may Lục Quyện còn có chút lương tâm, đưa cho cậu một cái khẩu trang hắn mang theo, bằng không cứ vác đôi môi rướm máu này đi ra nhất định sẽ bị người khác chỉ trỏ.

Úc Ninh chưa ăn gì, vượt qua khoảng thời gian khó chịu vào tối qua khiến cậu chẳng còn đói bụng, dạ dày cũng đã không có cảm giác gì.

Nhưng vẫn phải ăn lót dạ.

Lục Quyện đưa cậu đến một quán ăn sáng gần đó, lúc này quán rất đông khách, phần lớn đều là người nhà bệnh nhân ở lại bệnh viện qua đêm.

Để ngăn không cho Lục Quyện phung phí như lần trước, Úc Ninh chủ động giành lấy thực đơn từ tay hắn, "Để em, cho tôi hai lồng bánh bao, hai bát cháo gạo lứt, hai bánh quẩy và hai ly sữa đậu nành."

Thấy người phục vụ đã cầm thực đơn đi, Lục Quyện nhìn chằm chằm Úc Ninh một lát, có vẻ đã đoán được ý đồ của cậu, không hài lòng mở miệng: "Anh biết chừng mực."

Úc Ninh cong mắt mỉm cười.

Cả đêm không ăn không ngủ, sắc mặt Úc Ninh không được tốt lắm, vết ửng hồng trên mặt đã mờ đi từ lâu, lúc này cười lên có chút tái nhợt.

Lục Quyện nói xong, liền nhíu mày.

Nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy hắn lên tiếng.

Úc Ninh nhìn hắn lại đang kìm nén, trong lòng cậu có chút hối lỗi, nhân lúc chưa lên món bèn chủ động xin lỗi, "Em xin lỗi, hôm qua điện thoại em hết pin, không nhận được cuộc gọi từ anh."

Tuy thi thoảng Lục Quyện khá cay nghiệt, nhưng những gì hắn làm không có ý xấu.

Hắn nhịn suốt một buổi sáng, không trách cứ cũng không chất vấn cậu điều gì.

Cho dù không hỏi thành câu, nhìn khuôn mặt cố gắng cách mấy cũng không giấu được vẻ mệt mỏi của hắn, Úc Ninh cũng dễ dàng đoán được hắn đã điên cuồng tìm kiếm cậu lúc nửa đêm như thế nào.

Trái tim Úc Ninh như mắc vào một tấm lưới lớn.

Không thoát ra được.

Lục Quyện không lên tiếng, chỉ ngồi im rũ mắt xuống, tầm mắt dán chặt lên người Úc Ninh, cả người toát lên sự oan ức, hoàn toàn không giống kẻ hung hăng vừa nãy.

Trên thực tế, mức độ thức đêm này không là gì so với những lần huấn luyện không chợp mắt suốt mấy ngày liên tục mà hắn đã từng.

Nhưng nỗi sợ hãi khi nhận ra Úc Ninh biến mất còn dày vò hơn cả việc thức khuya, đó mới là thủ phạm khiến hắn kiệt quệ.

Đột nhiên, lần đầu tiên trong đời Lục Quyện có ý nghĩ, tư bản rất có ích.

Nếu không có anh trai, hắn không có cách nào tìm được cậu nhanh như vậy.

Tuy trong khi hắn lái xe đến đây, Úc Ninh đã gọi điện thoại cho hắn, nhưng lúc ấy hắn nóng lòng chỉ muốn nhìn thấy người, căn bản không có thời gian quan tâm một cuộc gọi.

Thấy thế, Úc Ninh thấp thỏm nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý tới bọn họ thì mới ngồi xuống bên cạnh Lục Quyện.

Cậu nắm lấy tay Lục Quyện dưới gầm bàn, xoa nắn ngón tay hắn, "Chỗ hôm qua em véo có đau không anh?"

Hồi tưởng lại, Úc Ninh có chút hối hận.

Đây là tay của tuyển thủ nhà nghề, vô cùng quý giá.

Vậy mà tối qua cậu lại dám véo ngón tay hắn.

Đến xương ngón tay của cậu cũng cảm thấy hơi ê ẩm, lực tác dụng lẫn nhau, có lẽ Lục Quyên cũng giống cậu.

Dường như không ngờ cậu đột nhiên ghé sát, Lục Quyên cứng đờ mất mấy giây, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, để Úc Ninh nắm tay, động mi mắt: "Véo?"

Không biết hắn đang nghĩ gì, Úc Ninh chợt nhìn thấy trái cổ của Lục Quyện lăn xuống.

Khuôn mặt của Lục Quyện chắc chắn là 360 độ không góc chết, dù đeo khẩu trang không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, nhưng đường quai hàm sắc bén kết hợp với yết hầu nhô ra khiến hắn trông càng quyến rũ hơn.

Úc Ninh cũng nuốt nước bọt, di chuyển tầm mắt, vành tai không khống chế được mà bắt đầu đỏ lên, trì trệ vài giây mới nhận ra Lục Quyện vừa hỏi cái gì.

Úc Ninh thốt lên, "Véo...ngón tay."

Nghe Lục Quyện hỏi ra, cậu cứ cảm thấy có chút kì quái.

Lục Quyện chớp mắt, nhàn nhạt "À" lên một tiếng, "Không sao."

Vành tai Úc Ninh đỏ như máu, "... Vậy thì tốt." Tuy nói vậy, cậu vẫn tiếp tục xoa bóp ngón tay Lục Quyện.

Thấy vẻ mặt Lục Quyện không thay đổi, đã tạm tin lời cậu nói.

Đồ ăn sáng rất nhanh đã được dọn lên.

Úc Ninh vốn không có cảm giác thèm ăn, nhưng ngửi mùi đồ ăn bốc lên nghi ngút, bụng không khỏi reo lên.

Cậu vội vàng liếc mắt nhìn Lục Quyện một cái.

Người nọ vẫn rũ mắt như trước, nhưng khóe môi lại cong lên.

Úc Ninh: "..." Nhất định Lục Quyện đã nghe thấy rồi.

Úc Ninh lập tức buông tay Lục Quyện ra, làm bộ như không hề có chuyện gì.

Nhưng Lục Quyện phản ứng rất nhạy, ngay lập tức nắm chặt tay cậu.

"Tay đau, em đút anh ăn."

Lục Quyện mặt không đỏ tim không đập nói.

Úc Ninh vô thức nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của hai người, đột nhiên có ảo giác, có lẽ ngày xưa mình đã bị Lục Quyện lừa gạt.

Rõ ràng giây trước còn kêu ổn, giây sau đã trở mặt.

Úc Ninh cũng không để tâm, dù sao tuyển thủ chuyên nghiệp bị thương ở tay là chuyện bình thường, huống hồ ngón tay Lục Quyên bị đau là do cậu gây ra

Cho nên Úc Ninh vẫn cam tâm tình nguyện đút cho hắn.

Một phút sau, Úc Ninh tự mình húp một ngụm cháo, sau đó đút một ngụm cháo cho Lục Quyện.

Thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua lại nhìn hai người, thậm chí có người còn nhìn Lục Quyện với ánh mắt đồng cảm.

Có lẽ đều tiếc nuối vì còn trẻ mà tay lại tàn phế.

Nhưng thật ra cũng không thấy rõ.

Bọn họ ngồi ở góc tối, trong quán thì đông đúc, ánh sáng không đủ.

Đôi khi cũng có người cảm thấy hắn quen mặt, nhưng không ai đoán đó là Lục Quyện.

Bữa sáng này tốn nhiều thời gian hơn bình thường.

Đến cuối cùng, Úc Ninh dứt khoát ngồi quay lưng về phía đám đông, còn Lục Quyện vẫn dửng dưng, dường như chẳng buồn để ý đến ánh nhìn tò mò của người khác.

Sau khi ăn xong, Úc Ninh không nhịn được hỏi: "Anh không cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn anh sao?"

Lục Quyện nhìn cậu, "Anh quen rồi."

Suy cho cùng, tham gia giải bất kì giải đấu nào, hắn cũng là tâm điểm của sự chú ý.

Úc Ninh nhất thời không cãi lại, cuối cùng thở dài "Nhưng bây giờ họ sẽ nghĩ anh là một người tàn tật cần được người khác đút ăn." Cậu dừng một chút, lại nói thêm một suy đoán khác "Hoặc có lẽ họ sẽ nghĩ anh là một em bé sơ sinh khổng lồ."

Hai người vừa nói chuyện vừa về bệnh viện.

Sau khi đeo khẩu trang vào thì không ai nhận ra họ nữa, bọn họ vẫn nắm chặt tay nhau.

Úc Ninh vốn muốn buông ra, nhưng Lục Quyện lại quá kiên quyết.

Vì thế Úc Ninh cũng mặc kệ.

Nghe Úc Ninh nói thế, Lục Quyện khựng lại, nhướng mi, giọng điệu bất thiện hỏi, "Muốn anh gọi em là ba không?"

Hắn nói, cười gằn, "Chơi cũng khá vui."

Úc Ninh: "..."

Sau khi vào bệnh viện, bầu không khí không còn thoải mái nữa.

Chuyện của bà ngoại vừa bị xao nhãng bởi Lục Quyện lại lần nữa kéo đến.

Úc Ninh cố ý giảm tốc độ, thậm chí trong một chốc còn nghĩ mình nên ở bên ngoài, không muốn đối mặt.

Không ngờ có một ngày, cậu cũng sẽ có suy nghĩ trốn tránh.

Phải chăng vì cậu cũng đã có một người để dựa vào.

Có lẽ Lục Quyện cảm nhận được tâm trạng của cậu, nắm tay cậu thật chặt, "Không có gì phải sợ."

"Anh ở đây."

Hắn không nói thẳng.

Nhưng Úc Ninh nghe hiểu.

Vào thang máy, Úc Ninh mới ậm ừ nói lảng sang chuyện khác, "Khi nào anh về căn cứ?"

"Hôm nay là ngày huấn luyện lại rồi nhỉ? Anh ở đây suốt thì có sao không?"

"Không sao." Lục Quyên nhìn chằm chằm vào hai bóng người trên cửa thang máy, bên trong thang còn có người khác, có lẽ là vì họ đang nắm tay nhau, lại là hai người đàn ông, nên anh ta không khỏi nhìn họ thêm mấy lần.

Lục Quyện nhướng mi, nhẹ nhàng liếc sang một bên, trong mắt có ý tứ cảnh cáo.

Người đàn ông nọ không còn dám nhìn nữa.

"Vẫn chưa ai dậy." Đây là sự thật, cho dù đã kết thúc kì nghỉ ngắn ngày thì cũng không có ai lại đi dậy sớm, đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, không có chuyện điều chỉnh lịch nghỉ ngơi và làm việc của mình.

Cửa thang máy mở ra, Úc Ninh bị Lục Quyện cầm tay kéo ra ngoài, nghe hắn tiếp tục xỉa xói đồng đội, "Ai cũng ngủ say như chết."

"Đến chiều rồi về."

Lục Quyện đã tự mình nói vậy, Úc Ninh không ý kiến thêm nữa.

Có lẽ cậu cũng có động cơ ích kỷ, muốn Lục Quyện ở đây với cậu lâu thêm một chút.

Khi vào phòng bệnh, hai người buông tay ra.

Người phụ nữ ở giường bên cạnh đang im lặng ăn bữa sáng, dường như không có người nhà, Úc Ninh nhận ra bữa sáng của cô là do bệnh viện cung cấp, lúc cậu vừa vào còn thấy y tá đang đẩy xe đồ ăn đi.

Bà ngoại thấy hai người về rồi liền ngồi dậy, nói: "Giường bệnh này nằm hơi khó chịu! Hầy, đồ ăn sáng còn dư quá, sao tiểu Lục mua nhiều thế hả con?"

Bà ngoại đã ăn xong rồi nhưng vẫn còn kha khá món.

Thấy Úc Ninh tới gần, bà lại nhỏ giọng nói, "Vừa rồi bà muốn tặng một ít món cho bệnh nhân bên cạnh, nhưng cô ấy không muốn."

Úc Ninh không khỏi nhìn đối phương một cái, cười nói: "Bà ngoại, ăn không xong cũng không sao ạ, có người ăn phụ mà."

Nói rồi, cậu nhìn về phía Lục Quyện.

Ý tứ rất rõ ràng.

Lần trước Lục Quyện đã nói, ăn không hết sẽ mang về cho đồng đội.

Nhưng đây chỉ là lời giải thích để bà ngoại không sót số đồ ăn thừa mà thôi.

Lục Quyện nhướng mày nhưng không vạch trần cậu.

Đúng như dự đoán, bà ngoại thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì con mau mau gói hộp lại đi."

"Không thì để ăn trưa."

Toàn là cháo thanh đạm, tình huống sức khỏe bà ngoại hiện không tốt, đương nhiên Úc Ninh sẽ không để bà ăn đồ để nguội, không nói hai lời vội gói hết đồ ăn lại.

Khi cậu quay vào, Lục Quyện đã ngồi ở bên giường bà ngoại.

Không biết hắn nói cái gì, bà ngoại bị chọc cười.

Khi ở cùng bà ngoại, Lục Quyện cố gắng thu hết khí thế trên người, trông ôn hòa hơn hẳn.

Úc Ninh đứng ở cửa nhìn một lúc, khóe môi cong lên.

Sáng nay, bà phải làm kiểm tra rất nhiều phần.

Sợ cơ thể Úc Ninh không chịu được nữa, Lục Quyện buộc cậu vào trong xe của hắn chợp mắt một lát.

Úc Ninh vốn lo lắng cho bà, nhưng bà ngoại rất cứng rắn yêu cầu cậu đi nghỉ một chút, không từ chối nổi hai người, Úc Ninh chỉ có thể cầm lấy chìa khóa xe của Lục Quyện.

Trầy trật cả buổi tối, thân thể Úc Ninh đã sớm đến giới hạn, vừa tựa vào lưng ghế không bao lâu đã lăn ra ngủ.

Trong xe có mùi thuốc lá nhàn nhạt, trái lại khiến cậu an tâm.

Buổi chiều, kết quả kiểm tra từ bệnh viện đã có, có thể làm phẫu thuật.

Nhận được tin tức này, Úc Ninh mừng húm, nhưng cũng có chút khó chịu.

Bà ngoại đã lớn tuổi, cả đời lao lực vất vả vẫn phải chịu đựng nỗi đau đớn này.

Nhưng cũng may là còn có thể phẫu thuật, có thể phẫu thuật tức là có thể chữa khỏi, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Buổi trưa Lục Quyện ăn cơm xong, nhận được cú điện thoại liền rời đi, bên phía căn cứ thúc giục hắn trở lại.

Tuy không có quy định cấm tuyển thủ nhà nghề yêu đương, nhưng yêu đương phải có chừng mực, không ảnh hưởng đến thành tích trước mắt.

Một thời gian nữa là vòng loại khu vực châu Á, sau đó là đến giải vô địch châu Á. Sau kì nghỉ, về cơ bản là không có thời gian để thở.

Úc Ninh nhận được tin nhắn từ Lục Quyện báo đã về đến căn cứ, bật cười, gửi cho hắn một cái nhãn dán.

Thấy vẻ mặt cháu trai cuối cùng cũng đã tươi tắn, bà ngoại dần yên lòng, "Hôm nay con không phải lên lớp à?"

Úc Ninh lắc đầu, thật ra cậu có tiết, nhưng cậu muốn chăm sóc bà ngoại nhiều hơn, để người già một mình trong bệnh viện thật sự không thể yên lòng.

"Đừng có gạt bà, bà ngoại ở đây một mình rất tốt, chỗ này cách trường có xa lắm không?" Tuy bà ngoại lớn tuổi, nhưng cái gì cũng biết hết.

"Không xa, bà ngoại, con sẽ không làm lỡ việc học."

Nếu đã theo, Úc Ninh nhất định sẽ theo đến cùng.

"Bà không sợ con lỡ việc học, con học giỏi, bà ngoại vô cùng tự hào, ngay cả khi không giỏi, bà vẫn sẽ luôn tự hào vì con." Bà ngoại thở dài, "Bà chỉ sợ con quá sức."

Bà cảm thấy mình chính là gánh nặng, nhưng không bao giờ nói ra trước mặt Úc Ninh.

Bà sợ Úc Ninh buồn.

Ngoại trừ Dịch Thao và Dịch Kim, bà là người thân duy nhất của cậu.

Úc Ninh cười lắc đầu, "Không mệt ạ."

Cậu dừng một chút, dường như nhớ ra điều gì đó, vốn không định đề cập trước mặt bà, nhưng ngẫm lại có một số việc nên hỏi thì vẫn phải hỏi, cân nhắc một hồi, Úc Ninh mới khẽ mở miệng, "Bà ngoại, tại sao Dịch Thao... lại đến tìm bà?"

Cậu hỏi xong, nhận ra bà ngoại chợt ngẩn người thấy rõ, bà quay đi, lắc đầu, "Đều là hắn ta tự đến."

Lần cuối cùng Úc Ninh nhìn thấy vẻ mặt giận dữ như vậy trên khuôn mặt bà ngoại là khi Dịch Thao mò đến cửa lần đầu tiên.

Sợ bà ngoại lại tức giận, Úc Ninh nhanh chóng an ủi, "Bà ngoại, nếu bà không muốn nhắc đến thì đừng nhắc."

Úc Ninh vốn định đợi đến cuối tuần cho bình tĩnh lại, rồi mới nói chuyện với Dịch Thao một lần cho xong.

Ông ta cứ nhiều lần đòi gặp cậu, còn đến tìm bà ngoại, chắc chắn phải có lí do gì.

Không có khả năng vì tình ba con tới trễ, nếu không ông ta đã không liên tục làm phiền bà ngoại.

Bà cụ lắc đầu một cái, buông tiếng thở dài, "Không phải là bà không muốn nhắc đến, chỉ là những chuyện này con không cần biết."

Để ngăn Úc Ninh có bất kỳ hy vọng nào với ba ruột của mình, bà và mẹ của Úc Ninh, Úc Chi chưa bao giờ đề cập đến sự tồn tại của Dịch Thao trước mặt cậu kể từ khi cậu được sinh ra.

Đối với Úc Chi, e rằng tình yêu chính là thứ đã phá hủy cuộc đời cô, nhưng từ khi Úc Ninh ra đời, mọi tình yêu của cô đều giành cho đứa nhỏ, cô không còn ôm hận thù với Dịch Thao như trước nữa.

Úc Chi chỉ hi vọng con trai mình sẽ bình an lớn lên.

Ngay cả cái thai đã quá lớn để phá hay bị Dịch Thao cưỡng chế bỏ rơi, Úc Chi cũng chưa bao giờ oán giận vì đứa trẻ này đến không đúng lúc, cô cũng không hề hận bản thân vì đã không phá thai ngay sau khi biết tin.

Bà cụ cũng từng trách cứ con gái mình si mê ngu muội, cứ phải trông chờ vào những lời nói dối của Dịch Thao, nào là nhất định sẽ cưới cô, cho con trai một danh phận, cuối cùng cũng chỉ là trót lưỡi đầu môi.

Nhưng chung quy vẫn là con gái của mình.

Cũng may bà còn có Úc Ninh.

Cho bà hi vọng sống tiếp.

Nếu không có Úc Ninh, có lẽ từ khi Úc Chi ra đi từ vụ tai nạn xe cộ, bà cụ nghĩ bà cũng đã đi theo rồi.

Bà chưa bao giờ đề cập tới chuyện giữa Úc Chi và Dịch Thao, thật ra là có tư tâm.

Bà hy vọng trong lòng Úc Ninh, mẹ cậu là một người xinh đẹp tuyệt vời chứ không phải kẻ ngốc bị tình yêu lừa dối.

Khi Úc Chi và Dịch Thao quen nhau, cả hai chỉ mới ra ngoài làm công không bao lâu.

Trong nhà không có nhiều tiền, nhọc nhằn tích lũy để dành cho Úc Chi ăn học, nhưng thành tích Úc Chi không tốt, không thi đại học mà theo bên ngoài làm công.

Cô xinh đẹp, giỏi giao tiếp và biết đoán sắc mặt người khác, lẽ ra công việc của cô đã thuận buồm xuôi gió, vậy mà lại gặp phải Dịch Thao.

Dịch Thao là con ông cháu cha điển hình, vừa lên đại học, trong nhà có tiền, vẻ ngoài đẹp đẽ.

Tuy Úc Chi đã kiếm sống nuôi gia đình từ lâu, nhưng chưa từng yêu ai, được theo đuổi đôi ba lần là yêu ngay.

Sau đó chính là khuôn mẫu cũ, người nhà Dịch Thao không đồng ý.

Lúc đó Dịch Thao đã dỗ dành Úc Chi, nói cô không thể bỏ rơi anh ta.

Nhưng sau đó, khi gia đình anh ta dùng gia sản ép buộc, anh ta đã không ngần ngại vứt bỏ Úc Chi, thậm chí là bỏ đi không thương tiếc.

Lúc đó Úc Chi đã mang thai, đã biểu hiện ra ngoài, tất nhiên không thể tiếp tục công việc.

Có lẽ gia đình Dịch Thao ban đầu cũng không biết chuyện này.

Sau này Úc Chi về quê sinh con, bất hạnh qua đời.

Mãi đến gần đây, bà cụ mới đoán được tại sao mãi sau Dịch Thao lại tìm đến, bởi vì nó biết Úc Chi đã chết nhưng để lại một đứa con trai.

Thứ gia đình giàu có thối nát như thế chỉ xem trọng con trai.

Nhà họ Dịch biết Úc Ninh là cốt nhục của Dịch Thao, tất nhiên không thể bỏ mặc cậu ấm ức, không thể để mặc cuộc sống của cậu.

Nhiều năm trôi qua, thấy bọn họ thiếu tiền thì cho tiền.

Bà cụ vẫn thật sự nhận lấy, bởi vì bà muốn cho Úc Ninh trưởng thành như bao đứa trẻ bình thường, đi học cho giỏi.

Cho dù trong lòng không bao giờ tha thứ cho Dịch Thao, nhưng bà vẫn cam tâm cúi đầu.

Sở dĩ gần đây Dịch Thao vội vã tìm bà là vì muốn lấy hộ khẩu của Úc Ninh.

Muốn đưa Úc Ninh về nhà họ Dịch.

Nguyên nhân là do Dịch Thao nổi giận buột miệng nói ra.

Nhà họ Dịch ép bức ông ta, không nhận Úc Ninh sẽ không cho ông ta thoải mái tài chính.

Mới đây Dịch Thao đã đâm đơn kiện mẹ Dịch Kim, quỹ hoạt động của công ty lại bị rò rỉ, cần rất nhiều tiền. Thế nhưng nhà họ Dịch không muốn bù tiền giùm ông ta, yêu cầu ông phải đưa đươc Úc Ninh về mới chịu ra tiền.

Tư bản quá thực tế.

Lúc trước không cho Úc Chi và Dịch Thao bên nhau, bây giờ lại mơ tưởng nhận cháu trai.

Bởi vì Dịch Kim không thể trở thành người thừa kế của nhà họ Dịch, Dịch Kim vẫn còn nhà ngoại đứng sau chỉ đường đi nước bước, không giống Úc Ninh, chỉ còn một mình bà. Suy cho cùng, không phải số tiền đó vẫn về túi nhà họ Dịch sao?

Nhưng Dịch Thao lại nghĩ khác.

Có lẽ Dịch Thao sợ Úc Ninh tranh chấp tài sản với mình, nhiều lần không nhắc đến chuyện chia gia sản với Úc Ninh.

Ngụy trang thành tình thương của ba.

Dịch Thao cũng biết rõ tính tình bà cụ.

Bà sẽ không để những chuyện này quấy rầy Úc Ninh.

Bà hi vọng Úc Ninh bình an cả đời, chứ không phải bị cuốn vào những thứ rắc rối này.

Khi bà nội của Lục Quyện giới thiệu Lục Quyện, bà quả thật đã có ý định từ chối, xét từ cách ăn mặc của bà nội Lục, gia đình họ không phú cũng quý.

Nhưng sau khi gặp Lục Quyện, suy nghĩ ấy hoàn toàn biến mất.

Ít nhất, Lục Quyện thẳng thắn, cũng rất thật lòng.

Đối xử với Ninh Ninh rất tốt.

Như vậy là đủ rồi.

Bà cũng không vì chuyện của Úc Chi mà có di chứng, cảm thấy địa vị, gia thế của hai đứa không xứng.

Im lặng hồi lâu, bà cụ thở dài, "Nếu con thực sự muốn biết, hãy về nhà đọc nhật ký của mẹ con."

Khi đó mọi tâm sự của thiếu nữ đều giấu bên trong quyển nhật ký.

"Còn Dịch Thao, hắn chỉ vì tiền." Úc Ninh đã hỏi, bà cũng không định che giấu nữa.

Úc Ninh tự có chính kiến của mình.

Nghe bà ngoại nói vậy, Úc Ninh sửng sốt một chút, hơi nhíu mày: "Con biết rồi bà ngoại."

Ở trong viện một ngày, Úc Ninh bị bà giục về trường.

Nhìn thấy cậu an toàn lên lớp, Tống Triệu thở phào nhẹ nhõm, "Nếu không phải tao không được đi đường cao tốc, tao đã ghé đón mày rồi."

Úc Ninh thờ ơ cười cười, "Có ghi chép lại cho tao không đấy?"

Tống Triệu: "... Đm."

Trời ơi cái quần què gì đây, lúc này rồi mà còn hỏi ghi chép.

Chính những người như Úc Ninh đã khiến nhiều người có ác cảm với cuộc sống đại học đấy!

Thấy Úc Ninh vẫn còn uể oải, Tống Triệu chọt cậu một cái, "Có phải người đàn ông của mày đến bệnh viện tìm mày rồi không?"

Úc Ninh ngẩng đầu nhìn cậu chàng.

Tống Triệu cười khà khà, "Tao nghe Giang Lâu kể nhá, hôm đó Lục Quyện từ trên giường bò dậy, xỏ nhầm cả giày, sau đó thì gọi điện cho anh trai hắn, huy động cả một đoàn vệ sĩ."

Úc Ninh cạn lời: "... Tiểu thuyết ít thôi."

Tống Triệu chặc lưỡi: "Mặc dù có chút khoa trương, nhưng có lẽ là sự thật đó? Nghe nói nhà chồng mày giàu sụ."

Tống Triệu vừa nói vừa xót ruột.

Chậc, lúc trước nhắc đến người đàn ông của mày, Úc Ninh luôn miệng phản bác, bây giờ thì trực tiếp thừa nhận khiến cậu sinh ra cảm giác "thằng hề chính là tôi."

Úc Ninh lắc đầu, không cãi lại, im lặng một lát, cậu chợt quay lại nhìn Tống Triệu, "Mày với huấn luyện viên Giang có quan hệ tốt như thế từ khi nào?"

Tống Triệu nghẹn họng, "Không phải tại mày hả? Xông vào ổ địch!"

Úc Ninh cười nhạo.

Tắt phát sóng trực tiếp, Úc Ninh nấu cơm mang đến cho bà ngoại.

Bác sĩ căn dặn bà ngoại phải ăn kiêng, đồ ăn trong bệnh viện quay đi quay lại chỉ có mấy món, Úc Ninh quyết định tự chuẩn bị.

Bà ngoại ăn tối xong, Úc Ninh lại bị bà đuổi về.

Bà ngoại hình thành tình chị em cách mạng với bà lão phòng bên, ngoại trừ thời gian ngủ và truyền nước, hai cụ luôn tụ lại với nhau, đến nỗi Úc Ninh còn muốn đổi phòng cho bà.

Sau khi về nhà, Úc Ninh nhìn căn hộ trống trải, chợt nhớ đến Lục Quyện.

Gửi tin nhắn để xác nhận Lục Quyện chưa ăn tối xong, Úc Ninh vội nấu bữa tối cho hai người, sau đó cưỡi xe máy cũ mà cậu mới sắm gần đây đến căn cứ của Lục Quyện.

Căn cứ TVT.

Lục Quyện lạnh lùng nhìn kết quả trận đấu của mọi người, hắn không có mắng chửi ai, chỉ là trông rất đáng sợ, cười lạnh nói: "Huấn luyện viên Giang."

Không hiểu sao Giang Lâu cảm thấy cổ lạnh buốt, "Số liệu đều ở đây, thật ra thì không tệ, dù sao mọi người cũng vừa nghỉ lâu không luyện."

Lục Quyện "À" lên một tiếng, "Ý anh là em có thiên phú dị bẩm? Mấy ngày nay có bận yêu đương thì vẫn duy trì được dữ liệu, còn họ thì không, đúng chứ?"

Mặc dù là nói thật, nhưng quá sát muối vào tim!

Cả hội kìm nén một bụng chua xót.

Ngoại trừ đội trưởng, bọn họ đều là cẩu độc thân.

Hơn nữa tuy trong lòng đội trưởng toàn là anh dâu, nhưng số liệu thống kê của hắn vẫn giống như trước, thậm chí còn trội hơn một chút.

Ngược lại bọn họ, không chỉ ế lòi mà còn vì ăn chơi quá trớn trong kì nghỉ nên dữ liệu sa sút!

Mặc dù chỉ là một chút mà thôi!

Giang Lâu lúng túng cười, "Thật ra anh không có ý đó."

"Vậy có ý gì? Nâng em đạp bọn họ?" Trông Lục Quyện có vẻ tức giận, nhưng thực chất điều này là bình thường. Sau mỗi kì nghỉ, đội trưởng nhà họ luôn phải đối mặt với việc nghi ngờ khả năng của các thành viên trong đội.

Cũng chính vì sự tồn tại đáng sợ của Lục Quyện mà TVT mới có thể duy trì được kết quả như hiện tại.

Không khí trong phòng tập nhất thời trở nên căng thẳng.

Nam Bắc chưa kịp nói gì để cứu vãn bầu không khí thì ngoài cửa căn cứ bất ngờ vang đến tiếng gõ.

Bọn họ như bắt được sợi rơm cứu mạng.

Bất kể ai đến! Dù là saesang fans cũng đỡ hơn là ngồi đây hưởng hết khí lạnh.

Nam Bắc vọt dậy trước, chạy đi mở cửa.

Giang Lâu thở dài, "Bớt dọa tụi nó lại, chú xem chú doạ mấy đứa..."

"Ô mai gót ông trời ơi!" Còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy giọng Nam Bắc hét ầm lên, âm thanh tan nát cõi lòng, "Đội trưởng!!! Anh dâu đến!!"

Thiên lý ở đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.