Lời này không phải là cố tình nói cho con trai của cô ta nghe đó chứ?
Thằng bé sẽ nghĩ cô là người thế nào đây? Thằng bé mới bao nhiêu tuổi đâu mà lại dạy nó như thế kia?
Giản Nịnh là giáo viên đương nhiên không thể chấp nhận được cách Diệp Manh dạy dỗ con trai cô ta, làm vậy rất dễ dạy hư thằng bé. Cô vừa định mở miệng nói chuyện thì Diệp Manh đã nhanh tay kéo thằng bé đi mất.
"Chúng ta đi thôi, đừng làm phiền họ."
Giản Nịnh thấy Diệp Manh đã dẫn thằng bé đi liền quay sang nhìn Tô Ngang với vẻ bực bội.
Tô Ngang vốn dĩ định lên tiếng nhưng chưa kịp nói đã bị Giản Nịnh véo tay một cái: "Anh bị câm hay bị điếc rồi? Sao lúc nãy không nói gì thế hả?"
Tô Ngang ôm cánh tay bị cô véo còn đau trả lời: "Không phải anh không nói, anh chưa kịp nói gì thì cô ấy đã dẫn thằng bé đi mà."
Giản Nịnh càng nghĩ lại càng tức: "Em chưa từng gặp người mẹ nào như cô ta đó. Dạy con mình như vậy không sợ mình dạy hư thằng bé à?"
"Yên tâm đi, thằng bé Tiểu Thông đó thông minh lắm, nó sẽ không chỉ nghe mỗi lời mẹ nó nói đâu."
Giản Nịnh nghe anh nói xong lại càng mất hứng, cô trừng mắt nhìn anh: "Vẫn là anh hiểu gia đình người ta nhất nhỉ, hiểu rõ con trai nhà người ta quá đi thôi."
Tô Ngang: "..."
Tô Ngang thấy Giản Nịnh giận dỗi bỏ thì tự tát miệng mình, anh thấy mình đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-voi-va-ket-hon/3356143/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.