Giản Nịnh qua bên này cũng buồn chán vì dù sao cũng chẳng có chuyện gì để làm, cứ xem tivi mãi rồi cũng thấy chán. Nhìn thấy sắp tới giờ cơm nên cô định nấu vài món.
Lúc trưa cô đã nhắn tin cho Tô Ngang nói anh không cần tới căn tin lấy cơm về vì tối nay cô muốn nấu cơm ở nhà. Ít nhất thì cô có việc làm để giết thời gian, với lại cũng đã lâu rồi cô chưa đích thân xuống bếp.
Mỗi lần Tô Ngang trả lời tin nhắn của cô đều cực kỳ nghiêm túc.
Lần nào anh cũng nhắn: Đã nhận.
Mỗi lần Giản Nịnh nhìn thấy hai chữ "Đã nhận" của anh thì đều có cảm giác vô cùng nghiêm chỉnh, nếu không biết cô còn cho rằng mình là vị lãnh đạo nào đó nữa.
Cô ra ngoài dạo phố một vòng.
Đi tới chợ ở gần đó mua một ít rau quả, cô không biết anh thích ăn gì nên lúc trưa có hỏi ý anh. Anh nói mình ăn gì cũng được, anh không kén ăn. Kiểu người dễ ăn dễ uống như anh là tốt nhất, mỗi bữa cơm không cần phải lo lắng chuyện anh sẽ không ăn món nào vì món nào anh cũng ăn được. Thế là cô quyết định nấu mấy món theo khẩu vị của mình.
Giản NỊnh cảm thấy thời tiết hơi nóng nên sau khị đi mua đồ ăn xong cô lại muốn đi mua kem ăn. Gần đầy tiết trời oi bức nên hầu như ngày nào cô cũng muốn ăn kem, thế nhưng lúc đi tới tủ lạnh cô lại nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-voi-va-ket-hon/3356135/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.