Chương trước
Chương sau
Kể từ ban ngày khi Phó Sinh nói buổi tối muốn kiểm tra chữ ký, Tu Từ đi đứng vô cùng cẩn thận, cố hết sức sao cho quần áo không cọ vào da.
Nhưng —
Tu Từ dựa theo yêu cầu của Phó Sinh, một tay cởi quần lót, chữ kí ở bắp đùi đã nhòe hết cả.
Đuôi lông mày Phó Sinh khẽ nhếch: "Hôm nay hai đùi em đánh nhau à?"
Phải ma sát nhiều như thế nào mà chữ ký mới có thể nhòe như vậy?
Tu Từ cắn môi dưới: "Không biết..."
Phó Sinh buồn cười vươn tay ra, kéo người vào lòng, áp lấy chỗ ký tên xoa mạnh: "Buổi tối lúc xong việc sớm, em chạy đi vệ sinh tận hai mươi phút là để làm cái này?"
Tu Từ bị bóp đến mức cả người run lên, xụi lơ trong lồng ngực Phó Sinh, sau khi nghe thấy lời anh thì cơ thể lại cứng đờ, do dự nắm chặt đầu ngón tay Phó Sinh.
Đây là chữ ký của Phó Sinh, đương nhiên cậu không muốn làm hỏng, nhưng Phó Sinh nói nếu như bị nhòe sẽ có "hình phạt."
Tuy không biết hình phạt là gì, nhưng người được chiều chuộng luôn có cảm giác trong lòng rằng Phó Sinh sẽ không thật sự nổi giận với cậu hoặc làm chuyện gì vượt quá ranh giới.
Vì vậy trước nửa tiếng đoàn phim kết thúc công việc tối nay, Tu Từ lén lút chạy vào phòng vệ sinh riêng, tự cởi quần chà nhòe chữ ký.
"Sao lại nhiều tâm tư vậy nhỉ?" Phó Sinh buông Tu Từ ra, để người đứng bên giường, "Nằm úp sấp xuống."
"..." Tu Từ quay đầu liếc nhìn Phó Sinh một cái, tuy không nhìn thấy Phó Sinh sẽ có cảm giác rất không an toàn, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ghé vào giường, mũi chân đặt dưới đất.
"Nâng lên." Ánh mắt Phó Sinh sâu hơn một chút, "Cao hơn một ít."
"..."
Tu Từ chậm chạp nâng mình lên, lúc này trên người cậu còn mặc áo hoodie ban ngày, từ phần eo trở xuống lại không hề có vật che chắn.
Phó Sinh nửa ngồi trên tủ đầu giường, chậm rãi rút thắt lưng ra trước một thoáng liếc mắt rối bời của Tu Từ.
"Không đi tắm à... A!"
Hoàn toàn khác so với dự đoán của Tu Từ, thắt lưng không bị ném sang một bên, mà đánh vào nơi cậu nâng lên.
Không biết là đau hay ngứa, Tu Từ cuộn ngón chân lại, khẽ run rẩy gọi: "Anh ơi..."
"Biết mình làm gì sai chưa?" Phó Sinh nhìn hai khối bị đánh đến run lên, vệt lằn của thắt lưng hiện lên đặc biệt rõ ràng, anh đã hạ lực xuống nhẹ nhất có thể.
Buổi chiều đã nói, nếu như chữ ký không nhòe, chuyện thuốc ngủ lúc trước cứ như vậy mà bỏ qua, nhưng nhóc con một mặt biểu hiện thiếu cảm giác an toàn, mặt khác lại được chiều mà kiêu cảm thấy rằng mình sẽ không làm gì cậu.
"Không nên bỏ thuốc ngủ anh..."
Vừa dứt lời, liền lanh lảnh một tiếng "bép", Tu Từ rên lên một tiếng, năm ngón tay không tự chủ nắm chặt ga trải giường.
Phó Sinh nhìn Tu Từ miễn cưỡng nằm yên, nhưng lần này không mềm lòng, lại vụt thắt lưng lên, đứa nhóc không có gì bất ngờ xảy ra mà xụi lơ, nửa người ngã vào trong chăn, nửa người dựa vào bên giường.
"Đau?"
"Đau..."
Phó Sinh không dỗ cậu như thường ngày, giọng điệu anh nhàn nhạt: "Vậy biết mình sai ở đâu chưa?"
"..."
Tu Từ không nhìn thấy vẻ mặt của Phó Sinh, tâm lý rất hoảng loạn, nhưng Phó Sinh chưa nói có thể đứng lên, cậu liền chậm chạp không dám manh động.
"Không nên chưa chào hỏi đã đi..." Tu Từ nói với giọng điệu thoáng vẻ năn nỉ, "Em muốn nhìn anh..."
Phó Sinh buông một tiếng thở dài khẽ đến mức khó có thể nghe ra, anh ném thắt lưng qua một bên, lấy tay thay thế thắt lưng.
Phát liên tục vài cái, mãi đến khi nghe thấy tiếng thoáng nghẹn ngào của Tu Từ mới dừng lại, cuối cùng cơn giận cũng tiêu tan hơn nửa.
"Giờ thì biết đau rồi? Lúc cắt cổ tay sao em lại không biết đau?"
Phó Sinh thật sự không muốn đi dỗ cậu, muốn để cho cậu nhớ thật lâu, mặc dù anh đã nổi phản ứng nhưng không làm gì mà dứt khoát xoay người đi vào buồng tắm.
Tiếng nước trong buồng tắm vang lên, Tu Từ đợi một lúc lâu, sau khi xác định Phó Sinh tạm thời thật sự không có ý định quay lại nói chuyện với mình, cậu mới đỏ vành mắt, tủi thân nghẹn ngào đi tìm Phó Sinh.
Mông đau đến tê rần, Tu Từ đẩy cửa phòng tắm, không để ý mình còn đang mặc áo trên người đã đến ôm eo Phó Sinh: "Em biết lỗi rồi..."
"..." Phó Sinh theo bản năng đỡ lấy Tu Từ.
"Anh không cần nổi giận..."
Tu Từ cho rằng Phó Sinh muốn đẩy mình ra, đành vội vã ôm chặt hơn nữa, nhón chân lên muốn hôn anh, kết quả lại bởi vì Phó Sinh hơi hất cằm lên mà hôn vào yết hầu anh.
"..." Phó Sinh cụp mắt nhìn đầu Tu Từ: "Em đã làm sai còn không cho tôi nổi nóng?"
Tu Từ mím môi dưới: "Vậy lúc buổi chiều anh nói, anh làm sai cũng phải bị phạt... Em không muốn phạt, nhưng anh đừng giận..."
Phó Sinh suýt nữa thì bị chọc phát cười, nhưng làm thế nào cũng không thể nhẫn tâm được nữa, anh nắm chặt eo Tu Từ hơi đẩy ra: "Cởi áo ra, tắm rửa."
Áo Tu Từ đã bị dính nước ướt nhẹp, dán sát vào cơ thể, cậu tự cởi chắc chắn sẽ hơi khó. Phó Sinh bèn giúp cậu bỏ tay ra khỏi áo, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên, Tu Từ liền giống như một cái trứng gà lột vỏ, vừa trắng vừa mềm.
"Em muốn gì tôi cũng có thể cho em, không cho được tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho, nhưng em không thể thương tổn chính mình."
Phó Sinh cụp mắt đánh bọt biển trên người Tu Từ: "Nếu lần sau lại làm chuyện ngu xuẩn như thế, em cứ thử xem xem."
Cơ thể Tu Từ hoàn toàn cứng lại, mãi đến khi phát hiện Phó Sinh đã nói xong, không còn vế sau mới dần dà thả lỏng.
Cậu thăm dò mà trả lời: "Lần sau sẽ không như vậy..."
Phó Sinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng xoa bóp tại nơi cậu bị đánh đến đỏ bừng, sau đó lấy vòi hoa sen xả nước vào người cậu.
"Lần sau lại tái phạm thì làm sao?"
"..." Tu Từ mím môi, "Giống như hôm nay."
"Làm gì có chuyện ngon ăn như thế?" Phó Sinh lấy khăn tắm ở bên cạnh bọc lấy Tu Từ, "Lần sau tái phạm đừng mong tôi để ý đến em, ai thích dỗ thì đi mà dỗ."
Tu Từ thoáng cừng đờ, giãy dụa rút tay ra khỏi khăn tắm, ôm lấy eo Phó Sinh: "Sau này sẽ không như vậy... Anh đừng vậy mà."
"Đừng cái gì?"
"... Đừng không để ý tới em."
Phó Sinh hơi bất đắc dĩ: "Buông ra trước đã, vừa mới lau khô kẻo lại ướt."
Tu Từ không cam lòng buông lỏng tay, chần chờ một lát lại hỏi: "Hôm nay mấy anh trò chuyện gì vậy?"
Câu hỏi này chẳng có đầu có đuôi, nhưng Phó Sinh lại phản ứng rất nhanh, sắc mặt anh như thường: "Tâm sự sau này phải làm sao với nhóc lưu manh nhà tôi bây giờ."
Câu trả lời này nghe không có gì lạ, thái độ Phó Sinh cũng rất bình thường. Tu Từ kiềm chế nỗi bất an trong lòng, không chớp mắt nhìn địa phương dâng trào của Phó Sinh.
Phó Sinh: "..."
"Đừng nghịch." Phó Sinh hơi tránh né, "Ra sopha, gạch sứ cứng quá."
Cảnh quay lúc chập tối làm đầu gối Tu Từ hơi bầm, Phó Sinh không muốn đầu gối cậu lại tiếp xúc với mặt sàn cứng rắn một lần nữa.
Ở ghế sopha thoải mái hơn nhiều, dưới sàn cũng có thảm dày mềm mại, là một sự bảo vệ rất tốt.
Từ góc nhìn của Phó Sinh chỉ có thể thấy đầu tóc bù xù cùng hai bên tai ửng đỏ của Tu Từ.
Trong lúc nhất thời, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng nước mờ ám.
...
Tu Từ vừa mới bị dạy dỗ đặc biệt dính người, Phó Sinh đi đâu cậu cũng phải đi theo, lúc đánh răng cậu ở phía sau ôm eo Phó Sinh, mặt chôn vào lưng anh, lúc giặt quần lót cậu cũng ngồi xổm cạnh Phó Sinh, tay còn siết chặt lưng quần Phó Sinh.
Mới tắm xong, Phó Sinh mặc một cái quần dài rộng thùng thình, phần thân trên săn chắc lộ ra ngoài, lúc đứng dậy suýt chút nữa bị Tu Từ tóm lấy lưng quần mà ngã lăn.
Anh không thể làm gì khác ngoài liếc nhìn Tu Từ: "Không chịu đứng dậy là định ngồi xổm ở đây cả tối à?"
Tu Từ nhỏ giọng nói: "Chân em tê..."
"..." Phó Sinh đặt chậu xuống, khom lưng mặt đối mặt ôm Tu Từ lên, "Ôm chặt."
Không cần anh nói, Tu Từ cũng đã quấn chặt lấy eo Phó Sinh, động tác lưu loát như thể người vừa bảo tê chân không phải là cậu.
"..."
Phó Sinh thấy không cần lo Tu Từ ngã xuống, đành giữ nguyên tư thế này bắt đầu phơi quần lót.
Ôm ấp thật sự là một cách chữa lành đặc biệt, khi da thịt dán vào da thịt, nhiệt độ liên kết, cả hai đều sẽ cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, trong lòng cũng thấy yên lòng phục tùng.
Phó Sinh cất chậu giặt quần áo, liền bế Tu Từ trần như nhộng về giường.
Tu Từ vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không rời khỏi người anh, thấy anh ngồi xong lại muốn thơm.
"Đừng nghịch..." Phó Sinh hôn trả một cái lên khuôn miệng đỏ bừng của cậu, "Để tôi xem thử chuyện La Thường với Tô Sướng Liệt thế nào rồi."
Tu Từ bấy giờ mới an phận, ngoan ngoãn dựa vào lòng Phó Sinh, áp vào bả vai anh cùng anh xem weibo.
Sợ Tu Từ không nhìn rõ, Phó Sinh còn đổi sang máy tính bảng.
Tô Sướng Liệt hiện tại đã bị mắng tan xác, đặc biệt La Thường còn là phái nữ, càng có thể kiếm được sự đồng cảm từ người cùng giới.
Lịch trình làm việc trước đây của La Thường đều bị tìm ra, bao gồm cả lời khen ngợi của một số người trong ngành với sự chuyên nghiệp của cô, thậm chí cư dân mạng còn kiếm ra một cái video.
Nội dung video là sau khi cô hoàn toàn tiếp quản chỉ một nghệ sĩ là Tô Sướng Liệt, một đạo diễn nổi tiếng có quan hệ không tồi đã cảm thán một câu với truyền thông: "Phụ nữ thật ngốc, một lòng treo cổ trên một cái cây, nếu như ngày nào đó cái cây này đổ, cô ấy liền đánh mất tất cả mọi thứ."
Câu nói này trước đây nghe thấy chẳng có gì, người ngoài có lẽ chỉ cảm thấy vị đạo diễn này lo lắng cho sự nghiệp La Thường, sợ về sau Tô Sướng Liệt tan tành, La Thường cũng cùng xui xẻo.
Nhưng hiện tại nhìn lại câu này, mọi người cũng hiểu rõ, vị đạo diễn này hiển nhiên biết một vài nội tình, cũng không ủng hộ hành vì từ bỏ người khác để một lòng treo cổ trên người Tô Sướng Liệt của La Thường.
Video vừa ra, vô số cư dân mạng cũng bắt đầu cue vị đạo diễn này.
— Đạo diễn Yến nói trúng rồi, Tô Sướng Liệt quả nhiên chẳng ra gì!!
— Quá ghê tởm, La Thường lúc trước có nói thế nào cũng phải lương một năm trăm vạn trở lên, trên tay càng nhiều nghệ sĩ mức chia càng cao, bây giờ bị Tô Sướng Liệt chơi một vố nên chỉ có thể làm lại từ đầu.
— Lúc La Thường quyết định quản lý một mình Tô Sướng Liệt hắn còn chưa nổi đâu, còn trên tay La Thường có vài diễn viên khá hot, kết quả dứt khoát kiên quyết từ bỏ tất cả một lòng trợ giúp Tô Sướng Liệt, lại nuôi ra một con sói mắt trắng.
— Tám năm thanh xuân nhất của cổ đều dành cho Tô Sướng Liệt rồi đi? Còn đeo trên lưng bêu danh mấy năm, bây giờ tuy Tô Sướng Liệt đã nhận báo ứng, nhưng cổ cũng không còn trẻ nữa.
— Ngốc quá, lúc Tô Sướng Liệt chơi cổ một vố sao không tung chứng cứ ra trước nhỉ?
— Chắc là không cam lòng rồi... Dù sao cũng có tình cảm nhiều năm như vậy mà, con gái đa phần đều sống cảm tính hơn con trai, ngay cả khi nhận ra đã gửi gắm sai người, cũng không nỡ tàn nhẫn hủy hoại hắn.
— Đó là người cô ấy bỏ thời gian tám năm một tay nâng hot mà, có vẻ bị kích thích không nhẹ.
Vị đạo diễn họ Yến này hình như cũng đang chăm chú xem weibo, chuyện vừa ra hắn liền nói với La Thường:
— Sau này rồi sẽ ổn.
Rồi sẽ ổn.
Thời điểm mọi người ở đây căm phẫn sục sôi, một vài lời ngôn luận không mấy tương đồng đột nhiên xuất hiện.
— Cái đệt, tui bỗng nhớ ra, Tu Từ là nghệ sĩ dưới trướng La Thường đúng không, vậy cái video lúc trước Khương Đản đăng có phải do Tô Sướng Liệt sai khiến không nhỉ?
—!! Nói ra mới thấy đúng là có khả năng, lúc trước tôi đã cảm thấy kì quái rồi, Khương Đản kia mới đăng ký weibo mà đăng video chưa đầy hai tiếng đã lên hot search, tôi không tin là không có người đứng sau đập tiền.
— Vãi... Nếu mà là thật, Tô Sướng Liệt đúng là không phải người.
— Hắn sợ La Thường mang theo một người siêu hot chèn ép danh tiếng của mình sao?
— Buồn nôn ghê... Kể cho mọi người trò hề, không ít fan lão làng của Tô Sướng Liệt đều đã unfollow, phó fanclub cũng tuyên bố lui vòng xóa weibo.
Nhìn đến đây, Phó Sinh đã hiểu phòng làm việc đang bắt đầu khống chế dư luận, hiệu quả trước mắt có vẻ không tệ.
Phó Sinh đặt máy tính bảng qua một bên, bắt đầu chuyên tâm hôn môi cùng đứa nhỏ.
"Hé miệng ra."
Tu Từ hơi mở miệng, để mặc Phó Sinh xâm chiếm không khí trong trong khoang miệng.
Tu Từ mềm oặt bị Phó Sinh ôm vào lòng, cậu đột nhiên nhớ ra: "Bộ phim kia của đạo diễn Lục hôm nay bắt đầu chiếu rồi, chúng ta xem thử?"
"... Được."
Phó Sinh vân vê vành tai cậu: "Em buồn ngủ không? Buồn ngủ thì đề mai hẵng xem, ngủ đã."
Tu Từ lắc đầu, rúc vào lồng ngực Phó Sinh: "Không buồn ngủ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.