Trừ áo cưới ra, trong phòng mợ Tuệ không còn thứ gì có giá trị hơn nữa. Khi Kỳ Vô Quá định đi lại vòng nữa, bên ngoài đột nhiên có tiếng sai vặt vọng vào.
“Thưa cậu, đã đến giờ ăn cơm, đừng để bà chủ đợi.”
Kỳ Vô Quá nghe vậy, nhớ đến hai người chơi hôm qua chưa lộ mặt, nói không chừng giờ ăn cơm có thể gặp mặt.
Cậu nói với Đoàn Lệ: “Đi xem trước đã.”
Hai người ra ngoài, Kỳ Vô Quá xoay người đóng cửa, đột nhiên nhớ tới chiếc yếm đỏ thần bí xuất hiện. Cậu lại mở cửa ra đi vào.
Mục tiêu của Kỳ Vô Quá rất rõ ràng, cậu đi thẳng đến tủ quần áo kéo cửa. Quả nhiên trong tủ vẫn là bộ đồ cưới đỏ rực treo đó, màu sắc tươi đẹp nhưng lại lạnh như băng. Bộ đồ cưới cứ lẳng lặng nằm trong tủ, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đoàn Lệ đi tới, hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá đóng tủ quần áo lại, cười nói: “Tôi nghĩ ngày mai váy cưới sẽ xuất hiện trong phòng anh đấy.”
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đi theo gã sai vặt, cậu làm bộ lơ đãng thở dài, nói: “Anh nói xem có phải tôi sẽ cô độc đến già không, tôi đối tốt với ai, người đó đều sẽ rơi vào kết cục đã định sẵn.”
Gã sai vặt hơi khựng lại, sau đó nói: “Thưa cậu, đây không phải lỗi của cậu, là do các mợ không biết quý trọng thôi, cậu đối xử tốt với các mợ như vậy, các mợ lại không biết an phận…”
“…”
Kỳ Vô Quá nghe xong, nhanh chóng đoán ra thông tin mấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954910/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.