Chiếc yếm quỷ dị xuất hiện rất đột ngột, ít nhất Kỳ Vô Quá có thể xác định trước khi đi ngủ, thứ này vẫn chưa có mặt. Nếu đổi thành người chơi khác, có lẽ phản ứng sẽ là lui liền vài bước, lông gà lông vịt thi nhau nổi lên. Nhưng Kỳ Vô Quá lại khác, cậu nhớ đến những lời vừa rồi của Đoàn Lệ. Đổi thành một khung cảnh khác, nếu cậu nhìn thấy Đoàn Lệ ngồi trên giường, cổ có vệt đỏ, trên giường còn có yếm sót lại, chắc cũng sẽ ghen tuông bừa bãi.
Loại cảm xúc này không liên quan gì đến lý trí hoặc suy luận yếm từ đâu mà ra, chỉ đơn giản là nối liền với tình cảm của mình mà thôi.
Để ý, yêu thương người kia, tất nhiên trong lòng sẽ nảy sinh ham muốn độc chiếm, không thể để người khác động chạm mờ ám vào hắn.
Kỳ Vô Quá mỉm cười, đột nhiên giơ tay đặt lên vai Đoàn Lệ, hôn cái chụt lên sườn mặt hắn, nói: “Được rồi, ghen là cảm xúc giữa những người yêu nhau, chứng minh mình rất quan tâm người còn lại.”
Đoàn Lệ nhìn cậu, ánh mắt thâm sâu: “Tôi biết rồi.”
“…”
Kỳ Vô Quá có cảm giác mình đã nói đến điều gì đó cấm kỵ, nhưng bây giờ đánh trống lảng lại không hợp lý lắm, đành phải tránh ánh mắt đối phương, tiến lên cầm lấy chiếc yếm.
Chất vải may yếm rất tốt, là tơ lụa, hoa văn thêu trên đó cũng rất tinh xảo. Chỉ là khi nhìn phần chỉ đen thêu trên đôi chim uyên ương, Kỳ Vô Quá luôn cảm thấy bất thường.
Ngón tay cậu khẽ chạm vào phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954909/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.