Nghĩ đến đây, Kỳ Vô Quá nói với Đoàn Lệ: “Anh có cách nào để mấy NPC kia tạm thời không vào khung ảnh không?”
Đoàn Lệ gật đầu: “Có.”
Kỳ Vô Quá nói: “Vậy được, tôi sẽ xong nhanh thôi.”
Kỳ Vô Quá không cần hỏi Đoàn Lệ sẽ làm như thế nào, cũng không cần lo đối phương làm được hay không, nếu đã nói, vậy chắc chắn sẽ làm được.
Đây là sự ăn ý giữa bọn họ.
Kỳ Vô Quá vừa dứt lời, trong tay cậu chợt lóe ánh sáng đen, xích câu hồn biến mất, thay vào đó là một chiếc bút lông. Bàn tay cầm kiếm của Đoàn Lệ vẫn cắm trong khung ảnh, một tay khác lại nắm lấy mũi kiếm của mình. Dường như hắn không cảm thấy đau đớn, tay trái rê trên mũi kiếm, lòng bàn tay lập tức xuất hiện miệng vết thương, máu tươi thi nhau tràn ra.
Đoàn Lệ giơ tay lên, vết máu tóe lên không trung, tức khắc hóa thành một con rắn lửa. Rắn lửa xoay thẳng nhào vào NPC, khi chúng sắp bị nuốt sạch, tay Đoàn Lệ hơi cử động, rắn lửa hơi uốn thân, rơi xuống cách NPC một khoảng xa, biến thành bức tường lửa cao khoảng nửa mét.
Tuy những NPC kia đã bị virus không chế, gần như không còn ý thức, nhưng bản năng của chúng vẫn sợ bức tường dày đặc dương khí này. Tình huống rơi vào thế giằng co, vừa hay tạo thời gian cho Kỳ Vô Quá hành động.
Cùng lúc Đoàn Lệ ra tay, Kỳ Vô Quá phía bên này bắt đầu nâng bút vẽ vào không trung. Cậu vô cùng tập trung, cũng không liếc mắt nhìn Đoàn Lệ lấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954901/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.