Kỳ Vô Quá còn chưa hồi hồn, đã thấy biểu cảm Khưu Lan rất vi diệu. Sở dĩ Khưu Lan tỏ ra như vậy là vì bức tranh của Kỳ Vô Quá rất dễ khiến người khác hiểu nhầm.
Từ góc độ thẩm mỹ thì tấm tranh này rất đẹp, từ kết cấu đến độ sáng đều mang vẻ đẹp quỷ dị.
Đó là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn, đôi mắt nhắm lại, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ với vài nét bút ít ỏi đã phác họa ra bầu không khí quỷ dị. Nói bức tranh này quỷ dị là vì trên cơ thể người đàn ông bị từng sợi dây cuốn chặt lại, hệt như những đóa hoa tượng trưng cho cái chết.
“…”
Kỳ Vô Quá trầm lặng một lát, nói: “Nếu tôi nói đây là nghệ thuật, cô có tin không?”
Khưu Lan cười gượng, nói: “Thật ra… đẹp lắm, thật đấy.”
Đúng lúc này, Đoàn Lệ đẩy cửa đi vào. Khưu Lan ngẩng đầu nhìn, không khỏi hoảng hốt. Vào khoảnh khắc ấy, cô đột nhiên cảm nhận được khí lạnh túa ra từ sâu trong cơ thể, tuy cô từ trước tới nay chưa từng thấy khuôn mặt Đoàn Lệ thay đổi, nhưng cô biết lúc này tâm trạng người nọ không tốt lắm.
Chẳng lẽ hắn nhìn thấy bức tranh của Kỳ Vô Quá rồi?
Không thể nào, đứng xa như vậy không thể thấy được.
Đoàn Lệ đi tới, hắn nhìn Khưu Lan, hỏi: “Chuyện gì?”
Khưu Lan điên cuồng lắc đầu, nói: “Không, không có gì.”
Đoàn Lệ không nói nữa, Khưu Lan lại đọc được lệnh đuổi khách trong sự im lặng của hắn.
“Tôi đi làm việc trước đây.” Thân là một người trưởng thành đã lăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954900/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.