Đoạn Lệ nhíu mày, hắn không muốn chạm vào con mèo cương thi không biết đã bị kẹt trong tường bao nhiêu năm cho lắm.
Không ngờ Kỳ Vô Quá lại cố chấp nhét nó vào tay hắn.
Đoạn Lệ còn chưa kịp phản ứng, con mèo kia đột nhiên nhảy xuống khỏi tay Kỳ Vô Quá, quay đầu muốn chui vào khe.
Chỉ là hành động của nó đã sớm bị Kỳ Vô Quá nhìn thấu, mới chạy được nửa đường đã bị tóm gáy nhấc lên.
Kỳ Vô Quá cười tủm tỉm nói: “Quả nhiên là mèo thành tinh, còn biết giả bộ bất tỉnh.”
Mèo vàng phát hiện mình bị lừa, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Kỳ Vô Quá, dường như muốn ngó lơ cậu.
Kỳ Vô Quá cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Tao biết mày có thể nghe hiểu lời của bọn tao, tuy rằng mày có thể tạm thời sử dụng cơ thể này, nhưng nó đã sớm thối rữa rồi.”
Mèo vàng giật giật cái đuôi biểu đạt sự bất mãn của nó.
Kỳ Vô Quá cười nói: “Tao cũng không ăn hiếp mày làm gì, cho mày một cơ hội bình đẳng để nói chuyện. Đừng có lộn xộn, ngoan, bằng không tao vứt mày cho người bên cạnh tao xách đấy.”
“…”
Rốt cuộc Đoạn Lệ đã phát hiện, thì ra Kỳ Vô Quá chỉ xem hắn như một công cụ hình người để đe dọa mèo tinh mà thôi.
Mắt nhìn người của Kỳ Vô Quá chưa bao giờ sai, Đoạn Lệ rất có sức uy hiếp đối với các loài động vật nhạy bén. Cậu đặt mèo vàng lên mặt đất, con mèo kia cũng chỉ dám đứng lên, bày ra dáng vẻ đe dọa chứ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954827/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.