Con mèo vàng kia vô cùng hoảng sợ, sau khi bò ra còn muốn chui vào trong khe, chỉ là vừa đi được một nửa đã bị một bàn tay bắt lấy phần gáy xách lên.
Kỳ Vô Quá nói: “Đoạn Lệ, nhìn này.”
Chỉ cần một ánh mắt, Đoạn Lệ đã hiểu ý cậu, phong ấn mèo linh tại đây là chuyện vô cùng đơn giản.
Hắn giơ tay dán một lá bùa vào, con mèo vàng kia giãy dụa một lát, cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Được rồi, tạm thời bây giờ chỉ là một con mèo bình thường.”
Kỳ Vô Quá xách con mèo ướt dầm dề lên, nhìn vào cắp mắt vàng kim của nó một lát.
Hoàng Mỹ Linh hồi phục lại từ trạng thái kinh ngạc, nói: “Sau, sau đó thì sao?”
“Chờ.” Kỳ Vô Quá chỉ phun ra một chữ.
Cậu đang đợi những oán linh xâm nhập trong cơ thể mèo bị bài xích ra.
Trong cơ thể của mèo không chứa đựng được nhiều linh hồn nhân loại như vậy.
Lúc Kỳ Vô Quá đi ra đã cầm theo một sợi dây theo, bây giờ có thể mang ra trói mèo lại.
Chỉ là đối với loại mèo đặc biệt này, dùng trói buộc vật lý là hoàn toàn không đủ, còn cần thêm một bước uy hiếp và khống chế.
Cậu nói với Đoạn Lệ: “Phiền anh khống chế con mèo này lại.”
Đoạn Lệ nói: “Nếu muốn nhốt nó ở đây thì tôi phải chuẩn bị chút.”
Dù sao con mèo vàng này cũng có thể miễn cưỡng xem như là một con mèo cương thi, muốn khống chế nó phải vẽ phù trận đặc biệt.
“Không cần.” Kỳ Vô Quá cười cười, “Loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954826/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.