Kỳ Vô Quá nhìn bóng dáng dần biến mất của Hứa Kiến Thiết, cậu nhanh chóng nhặt nhánh cây bên cạnh chọc vào khe hở.
Quả nhiên cái khe đã sâu thêm, ít nhất nhánh cây này chọc vào không thấy đáy.
Kỳ Vô Quá quay đầu nhìn lướt qua, Hoàng Mỹ Linh lại bị cảm xúc sợ hãi khống chế, cuộn tròn người run bần bật. Vẻ mặt Hồ Tử Khiêm ngẩn ra, hiển nhiên là vẫn chưa thoát khỏi cơn sợ hãi.
Chúc Nhiên vẫn trầm mặc như cũ, thấy Kỳ Vô Quá nhìn qua, cậu ta như hiểu lầm ý Kỳ Vô Quá, gật đầu sau đó đi xuống hồ nước.
So với hai người kia, Chúc Nhiên bình tĩnh hơn nhiều. Cậu ta cẩn thận ngồi xổm xuống nhìn một lát, sau đó cũng nhặt một nhánh cây bắt đầu viết.
Bụi lắng dưới đáy hồ rất dày, rất hợp để Chúc Nhiên biểu đạt ý của mình.
Chúc Nhiên viết: “Trong đó có gì?”
Kỳ Vô Quá trả lời: “Không biết, hôm qua lúc đi ngang qua đây gặp Hứa Kiến Thiết, ông ta nói trong đó có hộp.”
Chúc Nhiên vừa nghe, trên mặt để lộ vài phần tò mò. Cậu ta nằm sấp xuống, ghé mắt vào nhìn qua khe.
Kỳ Vô Quá nói: “Tuy bệnh của cậu khác Hứa Kiến Thiết, nhưng tôi đề nghị cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Cậu hơi dừng một lát: “Con người luôn tò mò đối với những thứ mình không biết, có thể nói khe hở này trông rất hấp dẫn.”
Chúc Nhiên nghe xong, cảm thấy hành động của mình cũng khá bất thường.
Cậu ta đứng thẳng lên, viết trên đất: “Thị lực của tôi tốt, dù ánh sáng tù mù cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954815/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.