“Mau qua đó nhìn xem!” Kỳ Vô Quá vừa nghe thấy âm thanh này đã biết có thay đổi về mấu chốt cốt truyện.
Trong khoảng thời gian ngắn, cậu còn quên luôn mình đang ngồi trên vai Đoạn Lệ, động tác quá mạnh khiến cậu ngửa ra sau, suýt nữa ngã xuống đất.
Cũng may Đoạn Lệ nhanh tay lẹ mắt bắt lấy Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá cảm giác mình nằm lọt trong cái ôm đầy quen thuộc, đang định nói lời cảm ơn, lại phát hiện Đoạn Lệ không có ý thả mình xuống mà ôm cậu đi về phía cửa.
Phòng không tính là quá lớn, chỉ mới vài giây, Đoạn Lệ đã đi tới cửa, đến cả đường sống cũng không để lại.
Vì vậy, Kỳ Vô Quá cứ thế mà trải nghiệm cảm giác lần đầu tiên được bế công chúa.
Lúc Đoạn Lệ buông Kỳ Vô Quá xuống, bên ngoài lại truyền đến âm thanh vừa rồi khi bọn họ ở cửa phòng, lực chú ý từ chuyện bế công chúa của Kỳ Vô Quá tạm thời bị dời đi.
Cậu nhìn qua cửa sổ nhỏ, chỉ thấy bên trên hành lang có một người mặc quần áo kỳ quái kéo một người khác mặc đồng phục trắng xanh của bệnh nhân đi.
Quần áo trên thân người nọ là màu trắng, tuy nhiên không phải là áo blouse trắng mà lại giống đồ phòng hộ hơn. Tay trái hắn cầm theo một chiếc dao thật dài, cũng vì nó quá dài nên độ rộng trên hành lang không đủ chứa.
Vì thế mũi đao cứ vậy mà vạch lên tường một vết thật dài.
Kỳ Vô Quá nhìn thấy cảnh này, xem như đã biết âm thanh vừa rồi từ đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954814/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.