Không thu hoạch được gì.
Kỳ Vô Quá cũng không làm chuyện thừa thãi, cậu ngồi bên cạnh bàn, nói: “Có lẽ ý nghĩa của hộp không đơn giản như vậy.”
Đoạn Lệ không dừng lại mà sắp xếp lại đồ vừa đảo loạn cho gọn gàng, đến cả vị trí của áo trong tủ quần áo cũng không hề sai lệch.
Kỳ Vô Quá nhìn camera trên góc phòng, trên đó lóe lên tia sáng đỏ, lập tức hiểu ra vì sao Đoạn Lệ làm vậy.
Camera không quay được âm thanh, bọn họ có thể tùy ý nói chuyện với nhau, nhưng hành vi biểu hiện bệnh trạng vẫn phải biểu hiện ra.
Vì lúc lựa chọn nhân vật, bên dưới có dòng viết, nếu bị phán định là khỏi bệnh, rời khỏi viện điều dưỡng tương đương với qua cửa thất bại.
Kỳ Vô Quá xoa mũi, suy nghĩ vừa rồi dưới tình huống cấp bách đã nói bậy gì. Cái gì mà cậu là cá Đoạn Lệ là nước, bây giờ thì tự lấy đá đập chân mình.
Chứng hoang tưởng liên hệ này phải thể hiện như thế nào đây.
Cậu vốn tưởng sau khi bước vào trò chơi sẽ có một cái di động như trước đây. Không ngờ thân phận lần này của bọn họ hầu như ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Không có di động, không có internet.
Vậy là chỉ có thể tự do phát huy, Kỳ Vô Quá đứng dậy, cơ thể như treo trên người Đoạn Lệ.
“Đi uống chút nước, miễn lại bị chết khô.”
“.…..”
Cơ thể Đoạn Lệ hơi cứng lại, vẫn duy trì trạng thái sắp xếp đồ vật trong phòng, sau đó nói: “Thật ra biểu hiện bây giờ của cậu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954811/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.