Cửa mở ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi đến.
Có lẽ là bác sĩ, cũng có lẽ không phải.
Kỳ Vô Quá nhìn người trung niên cao gầy đi vào kia, cố gắng lục lọi gương mặt này từ trong trí nhớ.
Trong sơ lược cốt truyện, cậu đã từng nhìn thấy người trung niên này rồi.
Chỉ là, tên đàn ông trung niên lúc đó rõ ràng đang mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh xen trắng.
Thông qua thủ pháp dựng phim đó, người trung niên mặc áo sọc xanh xen trắng, bị trói trên giường sắt.
Giường trong viện điều dưỡng đều được cố định trên mặt đất để đề phòng lúc người bệnh nổi điên sẽ tự khiến mình bị tổn thương. Người trung niên trong màn hình có bộ mặt dữ tợn, gào rống giãy giụa, cơ hồ như muốn kéo sập chiếc giường cố định trên mặt đất.
Kỳ Vô Quá nhìn người trung niên đeo kính mặc áo blouse trắng trước mặt, trầm mặc một lát.
Cậu không nói gì, người chơi khác cũng không nói.
Tất cả mọi người đều phát hiện viện điều dưỡng này kỳ lạ, nơi này quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến không bình thường.
Từ kinh nghiệm trước đó, có thể thấy đây hẳn là một bệnh viện tâm thần. Theo lý mà nói, loại bệnh viện này chắc chắn sẽ rất ồn.
Chẳng lẽ viện điều dưỡng to như vậy mà chỉ có sáu người bệnh bọn họ.
Người trung niên ngồi xuống, có hộ công đưa túi tư liệu đến.
Hắn lấy một phần tư liệu ra xem, sau đó lên tiếng: “Tôi là bác sĩ Vương.”
“Không có viện điều dưỡng nào chịu nhận các người, đây là chốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954810/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.