Kỳ Vô Quá muốn tới nhìn tình huống bên trong một chút, không hiểu vì sao Đoạn Duệ Thành đột nhiên như chuột thấy mèo, trốn luôn ra phía sau mình.
Cậu vừa đứng vững đã đối diện với đôi mắt của Đoạn Lệ.
Kỳ Vô Quá không hề chột dạ, thậm chí còn cười cười, sau đó phất tay với Đoạn Lệ.
Cậu dùng khẩu hình nói với Đoạn Lệ: “Nếu không tiện thì tôi sẽ rời đi ngay.”
Đoạn Lệ khẽ lắc đầu, động tác rất kín đáo.
Kỳ Vô Quá có thể lý giải ý của đối phương, đại khái là không ngại để cậu ở đây nghe ngóng.
Đoạn Duệ Thành trợn mắt há mồm nhìn hai người cách không giao lưu, sau đó lại lặng lẽ thò vào nhìn biểu cảm của Đoạn Lệ đang ngồi bên trong, dường như hòa hoãn hơn vừa rồi một chút.
Cảm giác nguy hiểm đột nhiên sinh ra len lỏi từ bàn chân lên cứ như vậy mà biến mất không chút tăm hơi.
Đáng tiếc lúc này không thể nói chuyện, bằng không Đoạn Duệ Thành nhất định sẽ đuổi theo hỏi Kỳ Vô Quá đã làm gì.
Kỳ Vô Quá bước nhẹ sang một bên nhường chỗ, để Đoạn Duệ Thành có thể nhìn lén vào bên trong.
Đây là phòng khách nhà họ Đoạn, vẫn là kiến trúc cổ.
Trên cùng có một người đàn ông để chòm râu màu hoa râm, từ vị trí của ông thì có thể thấy đây hẳn là đại gia trưởng Đoạn gia, người cha Đoạn Thành Xuân của Đoạn Lệ.
Kỳ Vô Quá trước đây khi nghe Đoạn Lệ giới thiệu tên từng người trong Đoạn gia cho nghe đã hơi thắc mắc.
Người nhà họ Đoạn tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954808/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.