Đoạn Duệ Thành nhìn biểu cảm quen thuộc này, bấy giờ mới hơi chần chờ mà thu kiếm gỗ đào về, nói: “Chú đó à? Đúng là chú rồi.”
Thật ra không thể trách cậu ta phản ứng quá đà được, Đoạn Duệ Thành là thanh niên trẻ tuổi có thiên phú nhất trong thế hệ, tất nhiên là đệ tử nòng cốt được bồi dưỡng.
Đệ tử nòng cốt có một phúc lợi, đó là có thể được chú Đoạn tự mình dạy dỗ, tuy rằng chỉ một tháng một lần, nhưng đã là chuyện mà ai ai cũng muốn.
Chú Đoạn ở Đoạn gia là một truyền thuyết, cực ít khi lộ diện, nghe bề trên trong nhà nói phần lớn thời gian hắn đều đang khổ tu, thực lực thâm sâu khó dò.
Nhưng trên thực tế Đoạn Lệ chỉ hơn Đoạn Duệ Thành mấy tuổi mà thôi, hơn nữa cha của Đoạn Duệ Thành là anh ruột Đoạn Lệ, cho nên Đoạn Duệ Thành xem như được Đoạn Lệ để tâm hơn.
Loại để tâm này thể hiện qua những lúc Đoạn Lệ giúp cậu ta tu luyện, vô cùng mất nhân tính.
Tỷ như, lúc trước thẳng tay ném Đoạn Duệ Thành vừa nhập môn chưa được bao lâu vào nhà ma trăm năm, chỉ cho một cái bút và một đống bùa vớ vẩn.
Sau khi qua khoảng thời gian khổ cực đó, Đoạn Duệ Thành đã sớm xem Đoạn Lệ là nhân vật không thể trêu chọc nhất nhà họ Đoạn.
Ngần ấy năm tới nay, cậu ta chưa từng thấy khuôn mặt kia của Đoạn Lệ có chút biểu cảm gì thuộc về loài người, luôn luôn là bộ mặt vô cảm, cao cao tại thượng.
Cho nên vừa rồi nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954807/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.